Chu Phỉ lặng lẽ cúi đầu càng thấp hơn, trong lòng nghĩ nếu là mình thì
sẽ chạy thế nào. Nàng không thích trốn trốn tránh tránh, chắc là sẽ nhảy
xuống dưới tàng cây, cành và lá cây sẽ chặn giúp một số mũi tên sau lưng,
chỉ cần tốc độ nhanh, ra tay độc, nhắm chuẩn phương hướng, liều mạng
chịu vài nhát đao thì có thể mở đường máu thoát thân.
Nhưng nàng cảm thấy Tạ Doãn sẽ không làm như vậy, từ khinh công
xuất thần nhập hóa của hắn mà xét thì những bản lĩnh khác ắt cũng sâu
không lường được… thêm vào đó là thái độ thản nhiên của hắn khiến Chu
Phỉ không hề lo lắng mà ngược lại có chút tò mò.
Ai dè Tạ Doãn “ui da” một tiếng, thấy có người chém mình thì co lại
theo bản năng, nhắm nghiền hai mắt đưa sáo trúc ra đỡ, sáo trúc bị chém
đứt một đoạn, hắn dường như sợ hết hồn, nhấc vạt áo nhảy loi choi trên cây
mấy cái, tay chân luống cuống trốn đông trốn tây, nháy mắt trên người lại
có thêm mấy chỗ rách, thành một gã ăn mày phong độ ngời ngời, chạy trối
chết giữa ánh đao bóng kiếm.
Chu Phỉ:
- …
“Tình huống gì thế này?” Chu Phỉ nghĩ: “Thâm tàng bất lộ trong
truyền thuyết đây sao?”
Đúng lúc này nàng nghe tiếng “phốc” “phốc”, mấy nhánh cây xẹt qua
không khí lao tới, nhắm thẳng vào Tạ Doãn.
Chu Phỉ kinh hãi, đạn sắt trong tay suýt bắn ra thì thấy Tạ Doãn tựa bồ
công anh nhẹ nhàng trong gió, hắn nhảy lên trên ba thước giữa không
trung, thân pháp xinh đẹp như tiên cưỡi mây bay.
Ngón tay Chu Phỉ nhẹ nhàng co lại, thu đạn sắt về lòng bàn tay, thầm
nghĩ: “Quả nhiên lợi hại”.