HỮU PHỈ - Trang 88

- Đây chính là An Bình Lệnh, “Quốc vận xương long”, rõ là đại cát

đại lợi, vậy mà không phù hộ ta tiêu dao thêm một chút.

Ánh mắt Lý Cẩn Dung đảo qua lệnh bài trên tay hắn, gay gắt nói:

- Năm xưa Tần hoàng (1) làm ngọc tỷ truyền quốc “Thụ mệnh vu

thiên, ký thọ vĩnh xương” (2), khẩu khí cũng thật lớn, là lời may mắn thiên
trường địa cửu, nhưng thế thì sao? Hai đời đã mất, Vương Mãng phản loạn,
thiếu đế bỏ trốn__cuối cùng rơi vào một bó đuốc lầu cao, ngọc đá cùng tan.

(1) Tần hoàng: tức Tần Thủy Hoàng.

(2) Nhận mệnh trời ban, mãi mãi trường tồn.

Chu Phỉ chưa từng nghe mẹ nàng nói một tràng dài như vậy, suýt thì

tưởng bà bị Chu Dĩ Đường nhập.

Tạ Doãn lắc lắc đầu, treo khối An Bình Lệnh ấy lên nhánh cây bên

cạnh.

Mắt Lý Cẩn Dung lóe lên:

- Không phải ngươi nói nó còn ngươi còn hay sao?

Tạ Doãn cười nói:

- Vãn bối ngàn dặm đến đây vốn là để đưa thư, An Bình Lệnh chẳng

qua là một tín vật nho nhỏ, bây giờ thư đã đưa rồi, vật này chỉ còn là một
khối sắt vụn mà thôi, liều mạng vì nó chẳng phải là đầu đuôi lẫn lộn hay
sao?

Lý Cẩn Dung càng u ám hơn:

- Thư đã đưa rồi? Ngươi thực sự cho rằng mình thuận miệng thổi một

khúc nhạc không ra ngô không ra khoai là có thể bảo toàn tính mạng sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.