HỮU PHỈ - Trang 89

Ta không ngại nói cho ngươi biết, người ngươi muốn tìm căn bản không có
ở đây.

Chu Phỉ ở trên cây sững sờ___đúng vậy, đại đương gia vì để không

kinh động cha nàng, ngay cả việc dần nàng một trận cũng tránh thì sao có
thể để mặc Tạ công tử nghênh ngang thổi sáo bên ngoài viện của Chu Dĩ
Đường? Lẽ nào viện này trống rỗng?

Nàng tức thì hơi khẩn trương, cũng không biết khẩn trương vì ai, mẹ

nàng không bao giờ hại cha nàng, hiển nhiên trong phong thư đó có dính
dáng gì đấy, nhưng nếu “thư” của Tạ công tử không đưa được thì hắn có
biến thành nhân bánh chẻo cuối năm không?

Nàng đang “Hoàng thượng không vội gì gì đó đã vội” (3) thì Tạ Doãn

hoàn toàn không để ý, thong thả nói với Lý Cẩn Dung:

- Đại đương gia, tùy vào số mệnh vậy. Nếu hôm nay thư này không

đưa được, đó chẳng qua là thời vận của tôi___nhưng thời vận của đại
đương gia, của Chu tiên sinh sẽ không vì những tiểu nhân vật như tôi mà
thay đổi. Điều gì nên đến rồi sẽ đến, tránh được nhất thời không tránh được
cả đời, trong lòng đại đương gia chắc hẳn hiểu rõ đạo lý này, bằng không
sao ngay cả một tiểu khúc cũng không dám để Chu tiên sinh nghe?

(3) Chế từ “Hoàng thượng không vội thái giám đã vội”.

Lời này rõ ràng đã chọc giận Lý Cẩn Dung, bà nghiến răng thốt ra

mấy chữ:

- Ngươi cho là ta sẽ không giết ngươi?

Bà còn chưa dứt lời, cung tên buông xuống cách đó không xa một lần

nữa được giương lên, tay ai nấy đều đặt trên vũ khí, bầu không khí bỗng
chốc căng thẳng, một đệ tử trẻ tuổi trượt tay cầm nỏ, “vút” một tiếng, mũi
tên nhỏ lao thẳng vào giữa lưng Tạ Doãn, không ngờ dọc đường bị một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.