HỮU PHỈ - Trang 90

viên đạn sắt đánh bay giữa không trung, Chu Phỉ cảm thấy Tạ công tử này e
chỉ có cái mã ngoài chứ trong bụng rỗng tuếch, chả có bản lĩnh gì. Nàng
nhảy từ trên cây xuống, kêu lên:

- Mẹ!

Lý Cẩn Dung không hề ngẩng đầu, nói:

- Cút.

Chu Phỉ không những không cút mà còn mặt không đổi sắc tiến về

trước mấy bước, đứng chếch chắn trước mặt Tạ Doãn, đuôi mắt liếc nhìn
lệnh bài treo trên cành cây, thấy nó màu sắc cũ kỹ, ánh sáng ảm đạm, đúng
là đồ bỏ vứt vào tiệm cầm đồ cũng không lấy được xu nào.

- Đại đương gia.

Chu Phỉ hành lễ giống như những đệ tử khác trong trại, nhỏ giọng nói:

- Đêm qua đại đương gia đã nói chỉ cần hắn giao ra khối lệnh bài này

là có thể đi, vậy tại sao bây giờ lại nuốt lời?

- Chu Phỉ.

Lý Cẩn Dung gằn từng chữ:

- Ta lệnh cho con đóng cửa tự kiểm điểm, con lại dám một mình trốn

ra đây, ta không đánh gãy chân con không được, cút qua một bên cho ta, ta
có rất nhiều thời gian xử lý con đấy.

Một đệ tử cầm kiếm ban nãy vội nói:

- Đại đương gia bớt giận___A Phỉ, nghe lời, mau tránh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.