HỮU PHỈ - Trang 879

ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy dây trận trên sông phát ra tiếng “kẽo kẹt”, bắt đầu
lưu loát chìm xuống nước.

Tạ Doãn:

– …

…Vậy cũng được?

Chu Phỉ thở phào một hơi dài, bấm bấm mũi mình…

Động tác kế tiếp phối hợp khẩu quyết càng mất mặt hơn, bình thường

Ngư lão vừa đọc “Lão hổ không ăn cơm”, vừa chuyển một cái ghế nhỏ qua,
giẫm lên trên mà vẫn với không tới, bèn lấy cây chổi đập vào – đây là
“Đánh ngươi đồ khốn kiếp”.

Nàng sa sầm mặt, kéo cái ghế nhỏ của Ngư lão qua, cầm lấy cây chổi

treo bên cạnh leo lên, đang định ra tay, chợt nhớ tới gì đó liền quay đầu nói
với Tạ Doãn đang nhìn mê mẩn:

– Nhìn gì mà nhìn, không cho nhìn!

Tạ Doãn một tay ấn ngực, nhìn kỹ Chu Phỉ sâu sắc, nghiêm mặt nói:

– Phong thái động lòng người của mỹ nhân, ta thấy rất là ngưỡng mộ.

Một câu nói chân thành nồng nàn của Tạ Doãn rất cảm động… nếu lúc

này Chu Phỉ không phải đang là hình tượng chói lọi giẫm trên ghế huơ huơ
chổi.

Tên khốn này không giúp được thì thôi, còn ở bên cạnh vui vẻ!

Chu Phỉ quyết đoán giơ cây chổi trong tay, nói như đinh đóng cột với

Tạ Doãn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.