HỮU PHỈ - Trang 905

– Nhịn.

Tạ Doãn chậm rãi nói:

– Gã chủ soái quân địch này rõ ràng muốn lôi kéo Bắc Đẩu, lại muốn

tự mình tranh công lấy sủng. Bởi vậy nếu hắn ta trực tiếp dùng trọng binh
áp sát thì Bắc Đẩu thực chỉ còn lại công lao dẫn đường mà thôi. Nếu ta là
chủ soái quân địch, trong kế hoạch dùng binh đương nhiên sẽ trọng dụng
Bắc Đẩu, chết nhiều thêm một đám bọn áo đen chắc bọn Bắc Đẩu cũng sẽ
không để ý, trong khi lính của ta lại có thể “không đánh mà thắng”, như
vậy, không chỉ Bắc Đẩu nhận ân tình của ta mà ta cũng có tiếng “dụng binh
như thần”, chẳng lẽ không được cả danh và lợi ư?

Tạ Doãn dừng bước, bất giác, mọi người đã lặng lẽ xuống núi theo con

đường mòn ít dấu chân người, những trấn nhỏ Thục Trung dưới núi trở nên
chướng khí mù mịt chỉ trong một đêm đã gần trong gang tấc, từ sườn núi
nhô cao liếc mắt nhìn là rõ ràng mồn một.

– Cho nên ta sẽ để bọn áo đen Bắc Đẩu đánh trận đầu ở sườn núi tây

nam, dù sao Phá Quân và Cự Môn luôn không để ý tính mạng thuộc hạ, mà
48 trại và Bắc Đẩu xưa nay là thù cũ, thấy họ kéo tới thì chắc chắn như gặp
đại địch, phòng ngự cả trại sẽ nghiêng về hướng tây nam, sau đó ta sẽ dẫn
người giở lại mánh cũ…

Tạ Doãn chỉ vào một trấn nhỏ bình thường nhất ở góc đông nam 48

trại, nói với Chu Phỉ:

– Lúc hai bên đang say sưa đánh nhau, ta nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc hai

bên đều đã mệt phờ, người ta mang theo sẽ lại lần nữa tiến lên Thục Sơn từ
chỗ bại lui dễ dàng đêm qua.

Chu Phỉ và đám đệ tử đang vểnh tai nghe đều chấn động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.