HỮU PHỈ - Trang 908

Nàng một đường lên bắc, trải hết mọi gian nguy, nhìn dân sinh hỗn

loạn, đôi chân đầy bùn đất và vô số nơi gà chó cũng chẳng thể yên thân, cố
hương quê nhà như chốn đào nguyên càng lúc càng hiếm thấy, được đẹp
hóa trong nỗi nhớ mong đêm ngày của nàng, Thục Trung đã thành nơi tốt
nhất trên đời.

Giờ đây tan nát điêu tàn, ngực nàng như thể khoét ngàn vết đao.

Tạ Doãn giống như hiểu nàng nghĩ gì, nhẹ nhàng đè lại vai nàng.

Chu Phỉ miễn cưỡng đè nén lại tâm trạng, khoát tay với mấy người

mình dẫn theo.

48 trại dù sao cũng là chủ nhà, không phải người trẻ tuổi nào vừa xuất

sư cũng có thể đi xa như Chu Phỉ, nhiệm vụ đầu tiên của họ khi được phái
ra ngoài thông thường là đi mua đồ đạc dưới núi, hoặc dứt khoát ở lại trong
trạm ngầm rèn luyện một thời gian nên rất nhiều người đều vô cùng quen
thuộc địa hình.

Chu Phỉ chia khoảng trăm người thành nhóm nhỏ, ước định một bộ ám

hiệu đơn giản, phân công lẻn vào nhà dân trong trấn. Nàng giữ lại bên cạnh
vài người thông minh lanh trí và võ công cao đi thăm dò bách tính bị quân
địch bắt với tội danh “mưu phản”.

Dưới sự dẫn dắt của Tạ Doãn, mọi người cẩn thận tránh quan binh

ngụy triều tuần phố, đi đến chỗ miếu thờ tổ trong trấn.

Tạ Doãn nói, miếu thờ tổ thông thường luôn có một sân lớn, khi xuất

binh xâm lược, người ta hay lấy nó làm nơi giam giữ tù binh, vừa rộng rãi
tiện lợi, vừa chèn ép người bản địa về mặt tinh thần.

Tạ Doãn quả nhiên vô cùng có kinh nghiệm, quanh miếu thờ có tay sai

ngụy quân, bọn họ thần không biết quỷ không hay tìm một chỗ ẩn thân gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.