HỮU PHỈ - Trang 947

– …

Đây là tiếng lóng vùng miền nào thế? Nghe không hiểu!

Ánh mắt hờ hững của Chu Phỉ hơi dừng lại trên Vọng Xuân Sơn, nghĩ:

“Đâm chết hay giữ lại?”

Ý nghĩ này chợt lóe lên, nàng lập túc thu lại Vọng Xuân Sơn. Nếu

nàng thực sự là loại nhân vật hung ác muốn nhổ cỏ tận gốc không phân tốt
xấu thì căn bản sẽ không có câu hỏi này mà lưỡi đao sớm đã quét qua cổ
“Trịnh Đại” rồi. Bị ông chen ngang, sát ý trên đao đã hết, Chu Phỉ cảm
nhận được nên thuận theo tự nhiên, giữ lại mạng cho đối phương.

Trịnh Đại không biết mình mới đi một vòng bên bờ sinh tử, chắp tay

vô cùng hòa nhã với Chu Phỉ, nói:

– Đi theo tôi.

Đao Chu Phỉ còn chưa vào vỏ, nàng đại khái nhìn ra được võ công của

người trước mắt chẳng ra sao nhưng vẫn không dám xem thường, tuy ban
nãy nàng không giết nhưng vẫn để tâm đến nhất cử nhất động của ông.

Vào lúc nàng ma xui quỷ khiến theo sau Trịnh Đại lẩn trốn trong trạch

viện, chỗ Tạ Doãn lại hơi gặp chút phiền phức.

Dẫn dụ mấy cung tiễn thủ mà thôi, vốn chỉ là chuyện nhỏ, Tạ Doãn tự

tin có thể thoát thân trong chốc lát, nhưng ngờ đâu khi tiếng còi vang lên,
một bóng đen thình lình bay ra khỏi viện.

Tạ Doãn chỉ dùng đuôi mắt quét qua, lập tức biết ngay không ổn, bèn

vắt chân lên cổ chạy như điên. Người tới mặt gầy mũi ưng, tuy mặc trang
phục thị vệ bình thường nhưng tuyệt đối là cao thủ hàng đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.