HỮU PHỈ - Trang 97

Chu Dĩ Đường nhẹ nhàng ngắt lời bà:

- Ông ấy sống, hai ta ân oán không còn, ta lánh đến Thục Trung, cùng

ông ấy suối vàng chia cắt. Giờ đây ông ấy đã mất, sinh tử đôi bờ, chuyện cũ
năm xưa như một nét bút thoảng qua, nàng hiểu chứ?

Sắc mặt Lý Cẩn Dung chợt thay đổi____chàng biết!

Chu Dĩ Đường biết Lương Thiệu chết rồi, vậy những thứ… mưa gió

phong ba bên ngoài mà bà hao hết tâm cơ đè xuống thì sao?

Phải chăng chàng im lặng không nói gì nhưng trong lòng đều biết cả?

Lý Cẩn Dung không phải là tiểu nữ nhi hồ đồ của bà, chỉ qua vài câu

nói, bà đã hiểu được những từ then chốt mà Tạ Doãn và Chu Dĩ Đường vừa
nói.

“Không nghe thấy tiếng sáo của tôi thì không phải người tôi muốn

tìm”__bà sớm nên hiểu rõ, người như Chu Dĩ Đường sao chịu an phận một
góc, “quay lưng với đời” mười mấy năm như một?

Lý Cẩn Dung sững sờ hồi lâu rồi mới hơi ngẩng đầu lên, nhờ động tác

này mà bờ vai của bà một lần nữa nâng lên, dường như đã được phủ thêm
một lớp đệm sắt, thật lâu bà mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Chu Phỉ thấy bà chớp chớp mắt mấy cái rồi rủ mắt, tự nói với chính

mình:

- Lấy đưa cho cha con đi.

Khối lệnh bài cũ này cảm giác vô cùng thô ráp, Chu Phỉ tùy tiện sờ nó

thì thấy có mấy vết tích của binh khí để lại khiến cho những dấu khắc vốn
hoa lệ cổ kính bên trên lộ vẻ nghiêm túc trịnh trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.