HỮU PHỈ - Trang 970

– Vậy… vậy phiền Mã thúc đi trước, con sẽ đến sau.

Lý Nghiên tay chân luống cuống, ấm ức kêu lên:

– Con cũng muốn đi, con cũng muốn gặp A Phỉ!

Lâm Hạo sao không biết muội ấy nghĩ gì, những thiếu niên thiếu nữ

được nuông chiều, lúc nhỏ càng nghịch ngợm giở trò thì khi gặp chuyện sẽ
càng căm hận bản thân… người lớn luôn cảm thấy muội ấy còn nhỏ, mình
còn dùng được, còn có thể giúp muội ấy chống đỡ một khoảng trời, nhưng
thế sự như thủy triều, bọn trẻ luôn cảm thấy trưởng bối như núi như biển,
dựa kiểu nào cũng không sụp, ai ngờ những bóng lưng chắn gió che mưa
ấy, có khi cũng chỉ là một tấm ván gỗ mỏng manh yếu ớt?

Những thứ này đến quá nhanh.

Lâm Hạo thở dài:

– Đi cũng được nhưng không được chen lên trước, phải nghe lời sư

thúc, cẩn thận.

Lý Nghiên lén lau nước mắt.

Đám người Mã Cát Lợi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi một mạch

đến trạm gác bên ngoài đầu tiên dưới núi, xa xa liền thấy Bắc Đoan vương
bị Chu Phỉ khống chế. Đành chịu, ai bảo vị vương gia thiên tuế phú quý
bức người này ở giữa một đám giang hồ nghèo kiết xác chứ.

Quan binh Bắc triều đương nhiên không dám làm bừa, nhưng mấy cận

vệ của Tào mập và đám Cốc Thiên Toàn, Lục Dao Quang vẫn theo tới,
cách mấy chục bước nhìn chằm chằm Chu Phỉ.

Mã Cát Lợi thấy cảnh này, trợn mắt há mồm dán mắt vào Tào Ninh:

– A Phỉ, đây…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.