HỦY HOẠI VÌ YÊU - Trang 21

Từ năm 1972, trong hàng ngũ của chúng tôi, hình thành một nòng cốt

gồm ba nước luôn luôn gắn bó cả trong tình bạn và trong chiến đấu: Pháp,
Bỉ và Camơrun. Bọn trẻ người Camơrun có những cái tên khiến người khác
phải rối trí, chúng nói rất to và lúc nào cũng tươi cười: chúng thật đáng yêu.
Bọn trẻ người Pháp có vẻ độc đáo: chúng chân thành đề nghị chúng tôi nói
tiếng Bỉ, điều đó khiến chúng tôi buồn cười, và chúng thường nhắc đến ai
đó tên là Pompidou

[2]

- cái tên làm tôi phá lên cười.

Đám người Ý bao gồm những kẻ giỏi nhất và những kẻ tồi tệ nhất: có cả

những kẻ nhát gan và những đứa dũng cảm. Còn nữa: mức độ anh dũng của
những đứa quả cảm tùy thuộc vào tính khí thất thường của chúng. Những
kẻ táo bạo nhất có thể trở thành những kẻ hèn nhát nhất ngay sau khi lập
được chiến công. Trong số đó, có một cô gái Ý lai Ai Cập tên là Jihan: mới
mười hai tuổi nhưng đã cao một mét bảy mươi và nặng sáu mươi lăm cân.
Có được cô ấy trong hàng ngũ là một thuận lợi đối với chúng tôi: chỉ cần
một mình cô ấy thôi đã đủ để đánh bại một đội tuần tra Đức, xem cảnh cái
cơ thể ấy tung ra những cú đấm cũng giống như xem một buổi biểu diễn
vậy. Nhưng tốc độ lớn nhanh như thổi đã làm hỏng tính cách của cô ấy.
Vào những ngày Jihan lớn lên, cô ấy thật vô dụng và khó gần.

Người Daia chiến đấu rất tuyệt: vấn đề là chúng đánh lẫn nhau cũng

nhiều như chiến đấu chống lại kẻ thù. Và nếu chúng tôi can thiệp vào cuộc
chiến nội bộ của chúng, thì chúng đánh luôn cả chúng tôi.

Chiến tranh nhanh chóng đạt đến quy mô lớn và có vẻ như đội quân của

chúng tôi không thể không có bệnh viện.

Ở trong khu biệt cư, gần xưởng gạch, chúng tôi tìm thấy một cái thùng

gỗ khổng lồ để đựng đồ đạc khi chuyển nhà. Mười đứa chúng tôi có thể
đứng thoải mái ở trong đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.