HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 118

Chiếm Nam Huyền giống như đau đầu không chịu nổi, cong môi:”Còn có
thể làm sao bây giờ?” Chỉ có thể tự nhận số khổ, bắt tay vào thu dọn cục
diện rối rắm, anh cầm lấy điện thoại nội bộ trong phòng hội nghị:”Ôn Noãn,
cô vào đây một lát.”

Khi Ôn Noãn tiến vào đã thấy ba người vẻ mặt khác nhau, cô giật mình, cụp
đôi mi dài xuống.

Chiếm Nam Huyền nhìn cô:”Đã làm rõ rồi, không liên quan đến cô. Nhưng
có vài người liên lụy, tôi sẽ xử lý sau.”

Cô chỉ gật đầu, có chút khác thường không nói chuyện, không hỏi chuyện
gì xảy ra, cũng không hỏi người hãm hại cô là ai.

Cao Phóng và Quản Dịch liếc nhìn nhau, khi Cao Phóng không kịp ngăn
cản Quản Dịch đã nhịn không được hỏi:”Cô không muốn biết—-“ nói ra
mới giật mình bản thân lỡ lời, anh ta cuống quít lấy tay che miệng, cúi đầu
né tránh ánh mắt hình viên đạn của Chiếm Nam Huyền và sự coi thường
không chịu nổi của Cao Phóng.

Ba người giấu đầu hở đuôi ngược lại lại khiến Ôn Noãn nói, con ngươi
trong suốt, vẻ mặt bình tĩnh:”Tôi rời đi 7 năm, trong ba năm trở về không
quan hệ với ai, bây giờ những người quen có thể đếm trên mười đầu ngón
tay, tôi không nghĩ ra—–là ai có động cơ nhất muốn đưa tôi vào chỗ chết.”

Chiếm Nam Huyền có chút chật vật:”Cô đã biết?”

“Tôi không biết gì cả, chẳng qua phụ nữ trời sinh đều nhạy cảm. Nghe anh
nói vậy, xem ra trực giác của tôi chính xác rồi?”

Chiếm Nam Huyền nói với Quản Dịch và Cao Phóng:”Các cậu ra ngoài
trước đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.