HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 123

Sự kháng cự trong lồng ngực càng ngày càng mãnh liệt biểu thị ý thức của
cô càng lúc càng thanh tỉnh, anh im lặng không thể phát hiện được than nhẹ
vài lần, đáy lòng đầy tiếc nuối, quyến luyến, cố ý thong thả liếm thêm một
lần lên môi cô, sau đó thả lỏng khuỷu tay dựa vào sức của cô tự đẩy chính
mình ra.

Anh quay đầu nhìn về phía người trước thang máy, không nhịn được cong
môi lên:”Nhất Tâm, tại sao em lại đến đấy?”

Bạc Nhất Tâm ảm đạm cười:”Đi ngang qua, cho nên vào thăm anh.” Vẻ
mặt âm trầm mang theo bình tĩnh, giống như chưa từng nhìn thấy một màn
vừa mới đập vào mắt.

Ôn Noãn lập tức đi vào thang máy nhấn nút đóng cửa, trước nay cô chưa
từng bao giờ cảm thấy cửa thang máy đóng lại lâu như vậy, chậm đến mức
cô như muốn chui vào vách tường trốn đi, để tránh có hơn bốn con mắt nhìn
chăm chú lên người cô.

Khi thang máy rốt cục cũng đi xuống tầng hầm, cô không nhịn nổi lấy hai
tay che mặt, không hiểu tại sao mình lại cho phép chuyện như vậy xảy ra,
gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Đại nói chiều nay có việc không thể về công
ty, cô đến thẳng bãi đỗ xe ngầm lái xe rời đi.

Đi chầm chậm trên đường không mục đích.

Trong lòng thực rối loạn, nơi kín đáo nhất trong ngực giống như bị kim
châm xuyên thủng, chua xót đến buồn bực, không hiểu anh rốt cục vì cái gì,
cũng không biết mình rốt cục muốn làm sao, chỉ biết giờ phút này thực sự
không muốn trở về.

Bất tri bất giác, cả buổi chiều bánh xe cứ như vậy lăn tròn.

Thời gian một đi không trở lại, mãi cho đến lúc trời dần dần ngả về hoàng
hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.