HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 122

Chiếm Nam Huyền đành phải đi lên trước, “OK, hôm đó ở nhà em——là
tôi không đúng.”

Cô vẫn im lặng như cũ không lên tiếng, vươn tay nhấn vào mũi tên xuống,
đứng yên chờ, trực tiếp coi anh trong suốt như không khí.

Chiếm Nam Huyền cong môi, giống như đã quyết định gì đó, thở dài thườn
thượt:”Được rồi, nếu em nhất định phải như vậy.” Anh bỗng chốc xoay
người cô lại, đôi môi phủ lên trên cánh hoa đầy đặn của cô.

Cơ thể cường tráng ép chặt thân mình mảnh mai hoạt bát của cô vào tường,
lần lượt gạt bỏ tấn công của cô, đôi tay tóm lấy eo cô, môi lưỡi cuốn bay tất
cả sự kinh hãi và giận dữ của cô, tiến thẳng vào trong khoang miệng ngọt
ngào, tùy ý trêu chọc cuốn lấy hương vị đinh hương của cô.

Nụ hôn của anh dần dần càng lúc càng sâu, càng lúc càng chuyên chú, càng
lúc càng dụ dỗ.

Không cách nào hình dung được dòng nước ngọt ngào tê dại đang từng chút
từng chút một tuôn chảy quanh quẩn trong trái tim, vừa mỏng manh lại vừa
kích động, tình cảm chôn dấu trở nên rõ ràng đến nỗi làm cô mềm nhũn vô
lực, ở trong lồng ngực nóng như lửa của anh không thể phát ra một chút sức
lực kháng cự, quay cuồng cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể cô đang tràn
đầy sung sướng khó có thể diễn tả bằng lời, không tự chủ được hy vọng anh
vĩnh viễn đừng dừng dòng nước ấm trong cơ thể cô lại, cho dù là tra tấn
cũng muốn anh cho cô càng nhiều, càng nhiều……….

Tiếng “Ting” yếu ớt như vách ngăn ma ám xuyên qua tình triều mê hoặc
tâm trí truyền vào trong đại não của hai người, dường như là tín hiệu đó làm
anh ngừng động tác của mình trong một giây, phản ứng nhanh chóng bỏ
qua, vẫn ôm chặt thân thể cô như cũ trong khoang miệng của cô hôn càng
kịch liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.