HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 213

Sương mù phủ đầy trong mắt, mặt cô không chút thay đổi nhìn về phía anh,
thật phiền phức, rất mệt, rất khó chịu, tủi thân vô cùng, muốn hét to lên,
muốn tắm rửa, muốn thoát khỏi anh, cô muốn quay về nhà mình, muốn ở
một mình….tại sao nhất định phải ép cô như vậy?

Anh suy tư một lúc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô:”Em cho rằng tôi
ở đó?”

Không thể che dấu suy nghĩ của mình lần nữa làm cô cảm thấy nhục nhã,
phải, cô không muốn gặp người bạn gái sống cùng anh, thế thì sao nào? Cô
cắn chặt môi giật anh ra, tay còn chưa chạm vào cửa xe đã nghe thấy anh
nói:’Số 1 đường Lạc Dương, gấp ba giá.”

Tiếng “cách” khóa cửa xe vang lên, xe chạy ra ngoài.

Bị một xung lực kéo về chỗ cũ, nước mắt cố nén hồi lâu, từng giọt từng giọt
một rơi xuống trước mặt anh.

Khi xe đi lên đỉnh núi Ôn Noãn mới nhớ ra, bên ngoài nói bạn gái Chiếm
Nam Huyền ở đường Lạc Nham, không phải đường Lạc Dương bây giờ bọn
họ đang đi, trong lòng bất tri bất giác nhẹ nhàng thở ra, cũng dần dần bĩnh
tình lại.

Sau khi xe taxi đi vào cánh công sắt màu bạc thấp thoáng bóng hoa cây
cảnh xanh um, lại đi tiếp 15 phút, dọc theo đường xe đi, dưới ngọn đèn mờ
là vườn cây xanh được cắt tỉa tinh xảo, thảm cỏ xanh ngút ngát tầm mắt, xa
xa là hoa viên sum suê tươi tốt, đài phun nước lộ thiên, sân tennis và bãi đỗ
trực thăng, tất cả đều thu vào ánh mắt càng lúc càng kinh ngạc của cô.

Thật không biết thành phố này lại có một nơi có thể xây mười tòa nhà cao
ốc lại kín tiếng đến mức hoàn toàn không bị truyền thông dòm ngó như thế
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.