HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 214

Xe dừng lại trước tòa nhà chính cao năm tầng khổng lồ mà yên lặng, cánh
cửa lớn màu trắng được điêu khắc hình hoa tinh tế theo phong cách cung
điện phương Tây, có nhiều chỗ được dát đá quý sang trọng, mà cái tay nắm
cửa Chiếm Nam Huyền đang nắm cô mới nhìn thấy trên báo mấy hôm
trước, đó là thiết bị nhận dạng vân tay tiên tiến nhất thế giới.

Cánh cửa mở ra, cô đầy nghi hoặc bước vào theo anh, không biết đây rốt
cuộc là đâu.

Trong đại sảnh có người đi đến, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô kinh ngạc
không thôi:”Tiểu Noãn, cháu làm sao vậy?”

Cô không khống chế được há hốc mồm:”Bác—–Chiếm?!”

Cô vô cùng sửng sốt nhìn Chiếm Nam Huyền bên cạnh, anh thản nhiên
cong miệng:”Đây là nhà tôi.”

Sau đó nói với người hầu bên cạnh:”Chị Hoan, đưa cô ấy đến phòng tắm.”
Không thèm liếc cô một cái, anh lập tức đi đến sofa ngồi xuống ôm mẹ.

Ôn Noãn vẫn không thể phản ứng lại trước thông tin khó có thể tiêu hóa
này, chân như dẫm lên mây, cô đờ đẫn đi theo chị Hoan lên lầu.

Từ mặt sàn đá cẩm thạch sáng bóng đến vật dụng trong nhà được làm từ da,
lông, thủy tinh, và các kim loại hiếm thấy, các loại đá quý lớn nhỏ được
trang trí cùng với bức bích họa màu sắc kì lạ trên tường, đều tôn quý hợp
thời, khéo léo tinh xảo và hoa mĩ, mà rõ ràng là phong cách an nhàn tao
nhã, rồi trong cách sắp xếp hài hòa lại lộ ra vẻ hấp dẫn mãnh liệt mê đầy mê
hoặc, mỗi một chỗ nhỏ đều mang lại một cảm giác vô cùng độc đáo.

Giống như, giống như là……Trong trí nhớ dường như cô đã từng trải qua
sự đặc biệt này rồi….Đẩy cửa phòng tắm ra. Cạnh chốt cửa màu bạc là
kiểm soát hệ thống sưởi ấm sàn của Na Uy Nexans, nhìn xung quanh không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.