HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 232

Đã bao nhiêu lần, anh muốn chết mà không thể.

“Khoảng thời gian kia tôi chịu đủ loại giày vò, suýt nữa phát điên.”

“Em nhớ trong suốt một tuần cũng không nhìn thấy anh, còn tưởng là anh
bị bệnh hay xảy ra chuyện.”

“Tôi ở nhà, mỗi ngày đều tự nhốt mình trong phòng…Rõ ràng biết mình
không buông được, nhưng lại không dám đi tìm cô ấy, một chút tự tôn và
kiêu ngạo còn sót lại không cho phép tôi làm vậy, đồng thời cũng không tin
mình có thể chịu được cự tuyệt một lần nữa, nếu như thế tôi nhất định sẽ
điên mất.”

Nhưng mà sự nhung nhớ mãnh liệt của con tim xương cốt làm anh không
thể khống chế được, vào đêm khuya anh thường sẽ chạy đến dưới lầu nhà
cô, tìm một góc tối, thức trắng đêm nhìn cửa sổ phòng cô.

Có đôi khi cửa sổ tối đen, tối giống như trái tim không còn một tia sáng của
anh, đôi khi, trong song cửa sổ kia đến tận hai ba giờ sáng vẫn còn phát ra
một làn sáng nhạt, tựa như chủ nhân không thể đi vào giấc ngủ, khi đó lòng
anh sẽ đau đớn không chịu nổi, tưởng tượng cô có giống anh không, đều
đang đau khổ nhớ đối phương.

Mỗi một ngày đều là như thế, ban ngày nhốt trong phòng cơm không ăn,
buổi tối ra ngoài hầu như suốt đêm, rạng sáng về nhà mê muội ngủ vùi.

Khi con tim anh bị thương nặng, suy sụp nhất, bất lực nhất, vốn dĩ không
thể ngờ được, Bạc Nhất Tâm đuổi cũng không đi ở bên cạnh anh.

Ma xui quỷ khiến, anh chấp nhận cô.

“Nhất Tâm bỏ ngang tai tất cả những lời đồn đãi ở bên tôi, đối với cô ấy mà
nói như vậy cũng không dễ dàng, bởi vì cô ấy là bạn cùng bàn của Ôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.