HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 235

mét, cô ngẩng đầu lên liếc một cái, hoàn toàn không hiểu được bộ phim
điện ảnh không biết tên đang nói về cái gì, cô theo thói quen cầm lấy điều
khiển từ xa chuyển kênh.

Khi mọi thứ vượt qua giới hạn sẽ khiến người ta khó có thể tiếp nhận, âm
thanh cũng như thế, tiếng nhạc vốn dĩ êm tai hòa lẫn với tiếng đối thoại sẽ
biến thành một hỗn hợp không hài hòa, trở thành tạp âm chói tai, cô uể oải
và khó chịu, tắt cả hai cái đi.

Kỳ thật thứ làm người ta tâm phiền ý loạn không phải là âm nhạc, mà là
chính mình.

Con tim bao năm trôi qua trong yên lặng đã lâu chưa thử qua sự xao động
lớn như thế, lâu đến nỗi cô cũng không nhớ lần cuối cùng mình khó chịu là
vào năm nào, tất cả mọi ngóc ngách trong trái tim từ nhiều năm trước đã già
cỗi mất cảm giác, khi đó chỉ mong từ giờ cho đến trăm năm về già thế giới
của mình vĩnh viễn tĩnh lặng như mặt nước, cuộc đời này đừng nổi sóng
một lần nữa.

Mấy đêm bao mối phiền muộn lại rủ nhau tới, làm cô khó thể kháng cự.

Ra khỏi phòng nghe nhìn, xuống tầng, đi ra ngoài, bước chậm trong bầu trời
đêm mùa hạ mênh mông rộng lớn.

Rốt cục vẫn không thể áp chế tâm trạng lắng lại, cô phải tự nói với chính
bản thân mình, Ôn Noãn, không được rung động, nhất định phải khống chế,
đừng hỗn loạn, đừng để suy nghĩ đó lại một lần nữa trở thành sự thật, đừng
tồn tại khát khao với hiện tại hay tương lai, không được đánh cuộc, một trái
tim chiếm một nửa là những vết sẹo lồi lõm, thật sự không thể trả giá được.

Cô ngồi xuống đất, gẩy gẩy từng chân cỏ non.

Cô đã từng muốn tăng cân, nhưng mà cho đến nay vẫn giống y hồi trước, so
ra có thể còn kém hơn cả đứa bé học sinh mười mấy tuổi, trước đây cô cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.