HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 236

rằng chỉ cần cố gắng là có thể làm được nhiều thứ, sau đó cuối cùng mới
hiểu ra, có nhiều lúc, cố gắng chỉ là phí công vô ích.

Giọt sương dính trên đầu ngọn cỏ chạm vào tay cô, cô thả tay ra, đứng dậy
quay về.

Bắt đầu từ khi nào? Cô hiểu được làm người không thể cố chấp, bắt đầu từ
khi nào, cô chọn buông tha tất cả, ngay cả ca khúc cô thích nhất…và cả
người cô yêu nhất.

Cho dù là tỉnh hay đang ngủ, bài hát cô thích đến mức bật suốt 24 giờ, mỗi
ngày ngủ dậy điều đầu tiên phải làm là mở đĩa nghe nó, bởi vì nó chỉ thuộc
về anh và cô, tình yêu và tình cảm bao nhiêu năm tất cả đều dồn vào trong
nó, sau khi buông nó ra cô không còn thích bài hát nào nữa.

Lúc đó, một con người vốn chuyên nhất như cô lại đi lùng tìm các loại CD
mới ra, nhưng trong trí nhớ lại giống như vách tường phế thải của một
thành phố phồn hoa thịnh vượng, chỉ cần nghĩ lại hốc mắt liền chua xót.

Mỗi năm trôi qua,cho dù khi nào nhớ lại, cô cuối cùng cũng chỉ tìm thấy chỉ
một chút âm nhạc chìm nghỉm dưới đáy nước đã không còn trọn vẹn…thứ
quen thuộc trong linh hồn, hình ảnh đã từng ôm hôn nhau.

Rốt cục, vẫn là không khống chế được, nhớ về quá khứ.

Rốt cục vẫn là, làm người ta không khống chế được, muốn nhào vào lồng
ngực anh khóc một trận thỏa thuê.

Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hình mảnh trăng lưỡi liềm màu trắng, khoảnh
khắc nhấc chân bước vào cả người biến thành một pho tượng.

Trong bóng đêm, trên chiếc sofa cách đó không xa rõ ràng lóe lên một ánh
lửa, không biết là ai đang nằm ở đó yên lặng hút thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.