HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 237

Thật lâu sau, cô mò mẫm trong bóng đêm đi tới.

Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất trong cuộc đời cô.

Cô ngồi xuống tấm thảm trước mặt anh, cho dù gần trong gang tấc cũng
không thấy rõ gương mặt anh, cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh, bóng tối
không biên giới khiến lòng cô hơi thả lỏng, cho cô chút dũng khí.

“Tại sao?” Cô hỏi.

Anh không đáp, ngón tay kẹp điếu thuốc vươn lên bàn trà, im lặng nhả ra
một làn khói.

Cô không hiểu, tại sao ngày thường cô hiếm khi ra ngoài một chuyến, lại
tình cờ gặp anh? Tại sao đêm hôm khuya khoắt Chu Lâm Lộ chạy tới nhà
cô, anh sau đó cũng tới? Tại sao khi hai năm trước cô vào Thiển Vũ, anh lại
bắt đầu xây tòa nhà này? Tại sao sau khi nhà xây xong, cô lại bị điều đến
tầng 66? Tại sao mỗi chiều thứ 7, chỉ duy nhất một mình cô phải quay về
theo bên anh? Tại sao khi cô tới nơi này, anh lại cố ý rời đi? Tại sao, tại sao,
tối nay anh lại trở về? Cô tựa đầu lên đầu gối, rất nhỏ mà đau đớn gọi,”Nam
Huyền, xin anh.” Xin anh hãy trả lời em, rốt cuộc là tại sao? Tất cả những
cái đó, tất cả, cuối cùng là vì sao?

Im lặng bất tận.

Tiếng dụi thuốc vang lên, trong bóng tối, giọng anh khàn khàn,”Tại sao em
không tránh xa tôi ra một chút?” Luồn tay vào hõm cổ nâng đầu cô lên, anh
nghiêng người, đối mắt chỉ cách cô vài cm vẫn lóe lên ánh sáng nhạt của
sao đêm, mang theo một chút mệt mỏi đấu tranh đã qua, cùng với sự bao
dung ưu thương cô không hiểu được.

Anh vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng, anh xoay người đè cô lên sofa, dấu
môi anh bắt đầu hạ xuống, đen sẫm như vực sâu vô hạn, trái tim bị lí trí trói
buộc mang theo những vết thương kìm nén rỉ máu lại dần dần chìm xuống,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.