Trước khi tay anh chạm vào mặt cô, tiếng chuông di động trên bàn như
phao cứu mạng đúng lúc vang lên, cô vội vã lùi lại, nhấn nút nghe:”Hello…
Vâng, tôi xuống ngay, cám ơn.” Sau khi cúp máy nói với anh,”Tôi xuống
tầng một chuyến.”
Nhìn bóng dáng chạy như cướp đường của cô, không ai thấy con ngươi anh
lại trở nên sâu thẳm vô đáy, giống như đang có hàng nghìn loại tâm tình
phức tạp không nói rõ được đan xen vào, hai con ngươi đen dày đến nỗi
nhìn không thấy điểm dừng.
Cho đến khi bóng người cô biến mất trong tầm mắt, anh mới thu lại ánh mắt
phóng ra xa, khi xoay người ánh mắt lơ đãng đảo qua ngăn kéo hé mở, hình
ảnh hốt hoảng của cô khi thang máy mở ra hiện lại trong đầu, anh nhẹ
nhàng kéo nó ra.
Ôn Noãn ở dưới đại sảnh nhận vé xem thi đấu mà Ôn Nhu nhờ người đưa
đến, vừa nhìn đã thấy ghi hàng ghế thứ 4, không thể không cảm thán Ôn
Nhu quả nhiên năng lực phi phàm.
Sau khi về văn phòng, cô bắt đầu chuẩn bị những email Chiếm Nam Huyền
đã xử lý xong rồi đến hồ sơ cần phê duyệt.
Người đàn ông tâm sâu cực hạn kia chắc chắn đã không còn là Chiếm Nam
Huyền trước đây trong trí nhớ của cô, bây giờ anh chỉ cần tùy tiện đứng
trước mặt cô, bốn bề xung quanh tức khắc sẽ tạo nên khí thế áp bách.
Ở cùng một chỗ với anh chẳng những lúc nào cũng có thể bị nhìn thấu tâm
sự sâu kín nhất, mà sự quyến rũ tỏa ra từ người anh, càng ngày càng làm cô
cảm thấy khó có thể thích ứng, hơn nữa khi anh hạ quyết tâm không để cô
quả qua sự tồn tại của anh, ứng phó anh đã trở thành chuyện cực kì khó
khăn, cho dù chỉ là vài phút ngắn ngủi, cũng khiến cô lãnh trọn vất vả.
Công việc này, sớm đã mất đi sự yên bình và thoải mái ban đầu.