HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 285

Hai tròng mắt anh thấp thoáng ánh sáng cô yêu thích nhất, đôi môi mỏng
gợn nửa:”Nhiều năm rồi chẳng thay đổi chút nào, vẫn xúc động tùy hứng
như vậy.” Tính trẻ con vừa làm người ta buồn cười, lại đau lòng:”Một sợi
tóc cũng không động vào, xuống đây.”

Cô thở ra một hơi, nhảy xuống giường, sau đó trở lại mặt đất, nghĩ một lúc,
rồi lắc đầu bật cười:”Em cũng không biết hôm nay bị sao nữa.” Hoàn toàn
không phải cô bình thường, cho dù là hành vi hay là tâm tính, tất cả đều
thoát ly quỹ đạo thường ngày.

Anh nói:”Em biết rõ.”

Cô quay mặt tránh đi ánh nhìn chăm chú đoạt hồn người khác của anh, nội
tâm có chút mê hoặc, không biết nhiều năm sau, phòng tuyến cẩn thận bất
tri bất giác buông lỏng, cô như vậy—-giống cô bé con ngày trước, liệu có
phải chỉ hiện ra ở trước mặt anh không?

Giây tiếp theo cảm thấy cánh tay anh kéo eo cô, mạnh đến mức không
giống như chỉ đơn giản ôm cô, cô hơi hoảng sợ nhìn anh:”Anh đã đồng ý
——“

Anh che miệng cô lại, tháo khăn tắm ép cô xuống giường, cực kì dịu dàng
nói:”Làm sao anh nỡ đánh em, bảo bối, chẳng qua anh chỉ muốn yêu
thương em thôi.”

“Ôn Noãn, Ôn Noãn.” Có người thở dài gọi:”Tỉnh, tỉnh.”

Cô mờ mịt mở mắt, nhìn thấy một người đứng trước giường, sau khi kinh
ngạc nheo mắt, thoáng chốc nước mắt rơi đầy mặt, cô bay vào trong lòng
ông.

“Bố! Bố! Cuối cùng bố cũng về rồi! Con rất nhớ bố!”

“Đồ ngốc.” Ôn Hòa yêu thương nở nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.