HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 303

Ai có thể thay đổi chiều dài cuộc đời con người, ai biết vĩnh hằng kinh
khủng đến nhường nào.

Ai biết sống còn tàn khốc hơn cả vận mệnh, chỉ là không có ai bằng lòng
chịu thua.

Chúng ta đều đang chạy không ngừng trên con đường quên mất lối thoát,
trong thất vọng theo đuổi sự thỏa mãn tình cờ.

Chúng ta đều giải thoát cái đau đớn trong mộng, lang thang nơi ngọn đèn
tàn lụi.

Đi không đến lại trở về điểm xuất phát, con đường đi mãi không hết.

Nếu cuối cùng không trở về điểm xuất phát, em nghĩ chúng ta đều không…
không sao cả.

Cho đến giờ phút này cô mới hiểu rõ, thì ra Chu Lâm Lộ vẫn luôn đúng,
anh biết cô sẽ bị đá đến mức cửa sắt cũng tan tành, anh biết cô thích loại
nhạc nào, khi anh giúp cô băng bó ngón tay, cô tựa đầu vào vai anh,”Chúng
ta kết hôn đi.”

Anh cười lớn:”Trừ phi em xin anh.”

“Em xin anh, Lâm Lộ, chúng ta kết hôn đi.” Cô chân thành nói.

“Bây giờ đã biết anh tốt rồi hả?” Anh vỗ bộp một cái lên đầu cô, trong mắt
tất cả đều là ý cười trêu tức:”Đồ ngốc này, lại đây, quỳ gối xin anh ba ngày
ba đêm.”

Cô bị anh chọc cười:”Em ngốc lắm đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Lâm Lộ, em nghĩ mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc em đã làm sai điều gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.