HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 329

nhưng khi người khác làm vậy, tôi lại cảm thấy không vui.” Cô ngừng lại,
vẻ mặt tự giễu.

“Cô biết không? Bao nhiêu năm rồi cô vẫn là đỉnh núi tôi không thể chạm
đến, vì vượt qua cô tôi không một ngày ngừng cố gắng, sự thành công hôm
nay của tôi không phải đổi lấy bằng gương mặt hay bằng tiền tài quyền thế
của Nam Huyền, mà đó là cái giá cho mười năm cố gắng mỗi giây mỗi phút
chưa từng lơi lỏng, tôi không có thiên phú như cô, nhưng tôi cố gắng và
phấn đấu hơn cô rất rất nhiều, ông trời chắc sẽ chịu thừa nhận ưu điểm này
phải không?”

Ôn Noãn cắn nhẹ môi, thật sự cho tới bây giờ cô cũng không biết, mình
từng mang đến áp lức lớn như vậy cho người bên cạnh.

“Mười năm này—-cô có vui vẻ không?” Cô hỏi.

Bạc Nhất Tâm cười nhạo thành tiếng:”Vui vẻ chỉ quan trọng với những
nhân tài như cô thôi.”

Ôn Noãn nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở ra, chỉ cười, không nói gì.

Cô và Ôn Nhu từ nhỏ mất mẹ, thiếu niên mất cha, các cô không có chuyện
đau lòng sao? Chỉ sợ không hẳn vậy.

Chẳng qua là, hà tất phải bày trái tim khuyết thiếu của mình ra cho người ta
xem? Đâu cần mỗi giây mỗi phút đều tự nhắc nhở mình đã không còn ai để
dựa vào, có thể có tình huống thê thảm chết mà không có ai nhặt xác, sau
khi xót xa cho số phận của mình lại phải kiên cường ương ạnh. Lấy được sự
an ủi cho tâm hồn và thỏa mãn bản thân từ trong “Sống không thể tệ hơn
ngươi khác mà phải tốt hơn người khác”—-không phải sống như thế mới
được coi là có ý nghĩa ư? Nhưng mà bản tính lười nhác, cho dù biến cố lớn
thế nào, cô sớm đã quen thích ứng với mọi hoàn cảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.