Trên đời này, người có thể trèo lên đỉnh Kim Tự Tháp chỉ có một phần vạn,
còn chín ngàn chín trăm chín mươi chín còn lại cho dù có tài giỏi thế nào
vẫn chỉ là một người bình thường, có hỉ nộ ái ố thăng trầm của người bình
thường, cô cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt trong chúng sinh bình thường
mà thôi.
Im lặng thật lâu sau, Bạc Nhất Tâm mới tiếp tục chậm rãi nói:”Từng có một
đợt, khi cô cuối cùng cũng trở về đi học, tôi cho rằng tôi đã vượt qua cô,
cho dù đi đến đâu ai ai đều biết cái tên Bạc Nhất Tâm, mà một người hồi
trước sáng chói tựa thiên thần như cô, rốt cục vẫn là một nữ sinh viên bình
thường không có tiếng tăm gì mà thôi. Nhưng mà, từ sau khi cô vào công ty
của Nam Huyền tôi mới hiểu ra, mấy năm nay anh không nhắc đến cô một
chữ không có nghĩa là anh ấy đã quên cô, mà hoàn toàn ngược lại, nguyên
nhân là vì tình cảm đã chôn giấu quá sâu, cho nên anh mới có thể không hề
quan tâm đến tin tức và hành tung của cô.” Bạc Nhất Tâm nắm cái tách
trong tay, đáy mắt hiện lên sự bi thương vô hạn.
“Cô hiểu được cảm giác đó không? Cho dù tôi cố gắng thế nào, đến mức
cho dù có thể bắt được trái tim của đàn ông khắp thiên hạ, lại duy nhất
không chiếm được lòng anh ấy, còn cô, mười năm dễ dàng không làm bất
cứ một việc gì, lại vẫn giữ trọn trái tim anh, hơn nữa cho đến tận ngày hôm
nay—-cô vẫn không biết quý trọng.”
Ôn Noãn ngẩng đầu ngây ngốc nhìn cô, dường như không thể phản ứng lại
những gì cô vừa nói.
“Tôi thực sự không thể hiểu được, tại sao nhất định phải là người phụ nữ
lạnh bạc như cô, luận tình cảm cô không yêu anh ấy bằng tôi, luận trả giá cô
không làm nhiều việc vì anh ấy như tôi, luận hiểu biết cô không hiểu từng
việc làm của anh ấy bằng tôi, nhưng tôi vĩnh viễn chỉ có thể là hồng nhan tri
kỉ, đáy lòng anh ấy có một góc vĩnh viễn chỉ chứa đựng tình yêu sâu đậm
nhất đối với cô, anh ấy hận cô lúc trước kiên quyết đòi chia tay, hận cô
không nói một tiếng bỏ đi, hận cô bảy năm không về một lần, hận cô tới