Từ xa đã thấy một bóng người đứng trước tòa nhà chính, lấy tòa nhà màu
trắng làm bối cảnh, thảm cỏ mênh mông, cột đèn sắt tỏa ra ánh sáng màu
cam, hai tay anh đút vào túi quần, không hề nhúc nhích nhìn cô xuống xe.
Cơn gió nhẹ sau trận mưa mang theo hơi cỏ thổi lên những sợi tóc của anh,
có mấy sợi rơi xuống, nửa che nửa không che đôi mắt u tối dưới cặp lông
mi, con ngươi vô cùng u ám, sâu như đêm tối không có điểm cuối, đáy con
ngươi đan xen bóng mi dài và ánh cam nhạt tạo nên một quang ảnh kì lạ,
giống như lộ ra chút cảm xúc mơ hồ mà cũng lộ ra vẻ phức tạp khôn cùng.
Ánh mắt anh khác thường như xoáy nước biển sâu, đến mức sau này cô vẫn
nhớ rõ ánh mắt của anh đêm nay.
“Tại sao lại tới?” Anh bình tĩnh hỏi.
“Xin lỗi.” Có lẽ cô sớm nên nói câu này,”Xin lỗi, năm đó là khiến làm anh
bị tổn thương.”
“Anh không muốn nghe điều này.”
“Con dấu kia, xin anh hãy cho em một lần nữa.” Huyền của Ôn Noãn, qua
bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?
“Anh không cần nghe điều này.” Anh nói, đôi môi mỏng hằn lên một
đường.
“Em thấy ảnh Bạc Nhất Tâm và Phan Duy Ninh trên báo, đó là ở Kim Bích
Vương Triều đúng không? Phan Duy Ninh muốn hại em là bởi vì hắn muốn
đuổi em rời khỏi anh để tác thành Bạc Nhất Tâm, mà sở dĩ Bạc Nhất Tâm
muốn hại em, thật ra không phải là vì anh, mà là cô ấy cho rằng Phan Duy
Ninh thật sự theo đuổi em, còn anh hết lần này đến lần khác bắt em không
được tiếp cận Phan Duy Ninh, là bởi vì anh đã sớm biết người Bạc Nhất
Tâm yêu bây giờ là hắn ta, đúng vậy chứ?”