HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 336

“Anh không muốn nghe những lời đó.” Anh một tay ép cô lên cửa xe,
người ẩn ẩn nôn nóng:”Nói cho anh biết, tại sao em lại tới đây?”

Dưới làn mi cụp nửa dâng lên một màn sương mù, cô cúi đầu hỏi:”Còn
anh? Tại sao anh lại mở cửa?”

Tay phải anh đột nhiên bóp lấy cổ cô, lực vừa mạnh vừa nhẹ, giống như
đang cực lực khống chế, cuối cùng tựa trán mình lên trán cô, giọng nói khàn
khàn tuyệt vọng như con thú bị vây khốn, giống như uy hiếp, giống như dụ
dỗ, lại giống như khẩn cầu:”Chỉ một câu thôi, khó như vậy ư? Ngoan, nói
đi, mau nói cho anh biết.”

Phòng tuyến tâm lý cuối cùng bị sự rối loạn thống khổ và khát vọng khẩn
thiết của anh xé nát hoàn toàn.

Cô ôm anh, rụn giọng nói khẽ:”Em yêu anh, thực sự rất yêu, yêu đến mức
không dám yêu lại.”

Anh lập tức bất động, mỗi một đường cong trên toàn thân đều trở nên vô
cùng cứng ngắc, cho dù hai bàn tay cô đang ôm eo anh, cả người ngơ ngác
hoàn toàn mất phản ứng, giống như không tin nổi những gì tai mình vừa
nghe thấy, lại giống như trái tim hóa đá sau một ngàn tám trăm năm, cuối
cùng cũng chờ được đến ngày chính cô nói ra câu này, chuyện cũ từng màn
rõ ràng ngay trước mắt, giờ khắc này đáy lòng anh không hề vui sướng, chỉ
cảm thấy vô cùng đau đớn.

Cô tựa vào ngực anh, vì cố gắng đè nén con tim, vành mắt chua xót khàn
giọng nói:”Cho dù bao năm trôi qua, cho dù gặp ai, cho dù trải qua bao
nhiêu chuyện, cho dù em đang ở phương nào…Em yêu anh, từ trước tới
nay, chưa bao giờ thay đổi.”

Anh xốc áo cô lên, làm cô cảm thấy động tác này của anh như muốn nâng
đầu cô áp lại vào trong ngực mình, tay anh ôm lấy eo cô, ôm chặt cô vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.