Cô nhìn mình trong tấm kính lạnh lẽo, trên cao là ống kính camera, nếu lúc
này có người trong văn phòng tổng giám đốc, như vậy hình ảnh cô sớm đã
được thu vào màn hình, hệ thống sẽ tự động xin chỉ thị của chủ nhân ngồi
sau bàn làm việc, mở hay không mở thang máy cho người đi lên.
Chu Lâm Lộ vẫn nói cô ngốc, có lẽ, bộ dáng ngu ngốc vừa nãy của cô đã lọt
vào mắt người khác rồi.
Cô lại gọi vào điện thoại của Cao Phóng:”Nhờ anh ấy bớt thời gian gặp tôi
một lát, chỉ ba phút thôi.” Anh không thể tàn nhẫn như vậy, nếu thật sự chỉ
là một trò chơi, cũng hãy cho cô một kết cục chắc chắn.
“Nam Huyền thật sự không có ở công ty, cậu ấy có chuyện quan trọng phải
đi Mĩ.”
“Vậy xin anh cho tôi số điện thoại liên lạc với anh ấy.”
Cao Phóng trầm ngâm, tựa như đang đắn đo nên dùng từ thế nào.
“Cao Phóng, nếu anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết ý của anh ấy, tôi sẽ vô
cùng cảm kích.”
“Cô chờ tôi một lát.”
Hai phút sau Cao Phóng đi xuống tầng, đưa cho cô một cái hộp nhỏ:”Nam
Huyền trước khi đi công tác dặn tôi, nếu cô tới tìm cậu ấy thì đưa cho cô cái
này.”
Ôn Noãn mở hộp ra, trên lớp nhung tím là một chiếc vòng cổ bạch kim tinh
xảo, miếng đá vàng vốn là con dấu cô trả lại cho anh được xuyên chuỗi
thành mặt dây chuyền, miếng đá được chạm khắc tỉ mỉ thành hình bán
nguyệt (*) tinh tế, ở giữa còn được khảm một viên đá quý màu xanh cô nói
không nên lời, ẩn hiện ánh sáng.