HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 371

Dưới hội trường ồ lên, không ngờ hỗn loạn lâu như vậy, hóa ra lại là mánh
khóe cũ gây chú ý.

Chỉ có Ôn Noãn đứng trong góc phòng, như ngẩn ngơ lại như hiểu rõ nhìn
hai người ngồi sau dãy bàn dài phía xa.

Không thể trách cô tại sao lại sa vào bẫy của anh, thật sự bẫy anh tạo ra
không chê vào đâu được.

Tình cờ, ảnh chụp chung của anh và cô khi còn trẻ bị công bố, giống như
đang ám chỉ với cô rằng anh nhớ cô mãi không quên, lại tình cờ hơn nữa,
ảnh chụp Bạc Nhất Tâm và Phan Duy Ninh đồng thời cũng lên báo, giống
như đang ám chỉ với cô anh và Bạc Nhất Tâm kỳ thật không hề liên quan.

Anh giống như một ngọn lửa được đốt bằng thù hận, dụng tâm kín đáo phát
ra đủ loại tin tức hấp dẫn con thiêu thân cô, mà cô, lại tin là thật, phấn đấu
quên mình bổ nhào đến đường Lạc Dương, giờ đây cô lại nhớ tới lời thoại
của thám tử Poirot dưới ngòi bút của Christie’s: “Thế giới này có rất ít cái
gọi là tình cờ”.

Người đàn ông dưới ánh đèn huỳnh quang sáng ngời đang cong môi nở ra
một nụ cười tuyệt thế sâu xa kia, người đàn ông trả lời các vấn đề đa dạng
chồng chất của phóng viên một cách cô đọng khéo léo thanh nhã tự nhiên
kia, người đàn ông vì người phụ nữ của anh mà đứng ra trả lời cả thế giới
kia, vốn dĩ đã không còn là cậu thiếu niên từng cuồng dại đêm khuya đứng
ngoài cửa sổ nhà cô chờ đợi trong kí ức nữa.

Ánh mắt anh lơ đãng quét đến, giống như là ảo giác, chăm chú nhìn cô vài
giây.

Mà ánh mắt cô lại rơi xuống hai bàn tay đang giao nắm của anh trên bàn,
chiếc nhẫn bạch kim sáng bóng đeo trên ngón áp út của anh ánh lên một tia
sáng, đâm thật sâu vào mắt cô, cho tới giờ phút này, cô mới thật sự ý thức
được mình chắc chắn đã lầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.