HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 373

Cô lắc mình đi qua trong tiếng ồn ào bộc phát, lập tức đi về phía cửa, còn
ba met.

“Tổng giám đốc Chiếm, có thể kể lại cho chúng tôi nghe được không?”

“Chúng tôi là mối tình đầu của nhau.” Tiếng nói hòa nhã mang cảm xúc vừa
phải theo không khí và đám người truyền đến, vào trong tai cô lại cảm thấy
xa lạ, hơn nữa còn cảm thấy buồn cười, lại là một cái bẫy xinh đẹp nữa sao?
Hay đó là đáp án tiêu chuẩn sớm đã được diễn tập? Bỗng nhiên nhớ lại một
tác giả viết hai cuốn sách “Từng yêu sâu đậm như vậy” và “Làm thế nào để
nói tạm biệt”.

“Tổng giám đốc Chiếm, có thể nói chuyện tình yêu của ngài và Ôn Noãn
được không?”

“Tôi quen cô ấy khi mới mười sáu tuổi, tình cảm đó không kéo dài được
lâu, ba năm sau chúng tôi chia tay.”

Lời anh nói như xa tận chân trời, lại giống như gần trong gang tấc. Trong
giọng nói như lộ sự hoài niệm và tiếc nuối rõ ràng kỳ lạ cùng sự tác động
sau khi hủy diệt niềm tin trong cô hình thành nên mối đan kết kì lạ, biết rõ
đáp án đã không còn quan trọng, tất cả tất cả đã không còn quan trọng,
nhưng cô vẫn không tự chủ được bước chậm lại.

Cô từ từ quay đầu, nhìn về một điểm trong biển người.

Người suốt nửa tháng cự tuyệt không chịu gặp cô, con ngươi như hai ánh
sao dường như vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô trở lại, gương
mặt sắc lạnh của anh khẽ nở một nụ cười mỉa mai, lại vừa buồn vừa hận
nhếch miệng, lòng cô không khống chế được khẽ run lên.

“Tổng giám đốc Chiếm, tôi muốn hỏi trong mối tình hồn nhiên đó, điều
khiến ngài ấn tượng nhất là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.