HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 403

mình, như vậy có lẽ cô sẽ tốt hơn.

“Khi đó cháu cũng chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, làm sao biết được mọi
chuyện sẽ trở thành như vậy? Chỉ có thể nói tất cả đều là ý trời.” Châu
Tương Linh nắm tay cô, thở dài nói:”Người đáng trách đầu tiên phải là bác.
Nếu không tại bác liên tục thúc giục bố Nam Huyền, ông ấy cũng sẽ không
vội vã trở về.”

Ôn Noãn không nói gì.

Trên đời này mỗi ngày không biết có bao nhiêu cặp tan hợp, chỉ không biết
cô có tài đức gì mà lại bị ông trời một mực đeo hiệu ứng bươm bướm lên
lưng, vốn dĩ có lẽ chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, lại mang đến kiếp
nạn cho từng người bên cạnh cô.

“Tiểu Noãn, cháu có thể nói cho bác biết tại sao lúc trước lại chia tay với
Nam Huyền không?” Châu Tương Linh hỏi.

Ôn Noãn thở dài, mười năm sau nhớ lại chuyện quá khứ, nội tâm chua xót
khó giãi bày, đó là chuyện ngu xuẩn nhất cô từng làm—-hằng đêm nằm mơ
đều muốn chuyện đó hãy quay lại.

“Hôm ấy là thứ 7, trước tiết Đoan Ngọ một ngày, Nam Huyền ở nhà cháu
đến mười giờ đêm mới về, sau khi tiễn anh ấy cháu mới phát hiện anh ấy
quên mang sách tham khảo, khi cháu cầm sách đuổi xuống dưới lầu——thì
nhìn thấy anh ấy và Ôn Nhu đứng ở một góc sáng.” Cô chợt có ý nghĩ
muốn dọa họ, vì thế lén chạy ra núp sau cây đa cổ thụ cách đó không xa,
ngay lúc ấy,”Cháu nghe thấy Ôn Nhu nói với anh ấy.”

Châu Tương Linh kinh ngạc:”Bọn họ nói gì?”

Ôn Noãn cười khổ:”Chị ấy thích Nam Huyền, từ khi lên trung học quen
nhau đã thích rồi.” Cô khi đó chỉ là một sinh vật đơn bào, chưa từng nghĩ
rằng Ôn Nhu lại thầm thích Chiếm Nam Huyền ba năm, cho đến lúc ấy cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.