HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 405

Nếu anh sớm nói ra mà không để cô không hay biết gì, cô sẽ không đến
mức ba năm không để ý đến cảm nhận của Ôn Nhu, ít nhất cô có thể ra
ngoài giết thời gian với anh, không để anh suốt ngày đến nhà với cô mà bức
Ôn Nhu phải đi dạo chơi bên ngoài.

Nếu anh sớm nói cho cô, nửa đêm cô sẽ không trèo lên giường chị mình, líu
ríu kể cho chị nghe tâm tư ngọt ngào của mình, cực kì vui vẻ muốn chia sẻ
cùng chị cái chua ngọt của tình yêu say đắm.

Cô không thể tưởng tượng, những năm kia với Ôn Nhu là loại giày vò tàn
khốc như thế nào.

Chính mặt nhìn thấy Ôn Nhu dựa vào ngực anh, khóc đến tê tâm liệt phế, cô
tránh sau cây, trái tim vốn vẹn nguyên vì chấn động mà dập nát, cô không
biết bọn họ khi nào thì tách ra, không biết Ôn Nhu lên lầu khi nào, cũng
không biết Chiếm Nam Huyền khi nào thì rời đi.

Cuộn mình dưới tàng cây, trong ý thức cô chỉ có duy nhất một màn, chị gái
mình ôm chặt lấy bạn trai yêu sâu đậm của mình, khóc đứt ruột đứt gan.

Cảnh tượng đó, khiến cô cả đời khó quên.

Thậm chí cô còn không biết mình lên lầu bằng cách nào, không biết mình
đã qua loa lấy cớ gì để trốn tránh nghi vấn ngạc nhiên của Ôn Nhu. Đêm đó
là đêm đầu tiên mất ngủ trong đời cô, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu sẽ
hiện lên khuôn mặt khóc trong bất lực và tuyệt vọng của Ôn Nhu.

Ngày hôm sau, tiết Đoan Ngọ, cô đề nghị chia tay với Chiếm Nam Huyền.

Châu Tương Linh trầm tư hồi lâu nói:”Nam Huyền không nói với cháu, bác
cho rằng điều đó không sai.”

“Đúng vậy.” Thật ra anh không làm sai điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.