HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 411

“Không quay lại được cũng không sao, cháu kiếm thời gian xem thử, coi
như hoài niệm là được.” Châu Tương Linh cương quyết nhét chìa khóa vào
tay cô, ánh mắt âu yếm:”Tiểu Noãn, bác biết cháu luôn rất thông minh, phải
biết hận cực tất thương. Nghe lời bác, nhân sinh khổ đoản, còn mấy mươi
năm để hai đứa phung phí thời gian? Nó có đáng không?”

Hốc mắt lần thứ hai phiếm hồng, Ôn Noãn nghiêng người ôm lấy Châu
Tương Linh, vùi mặt vào vai bà, lòng bàn tay phải nắm chặt chùm chìa
khóa hơi hơi đau nhức.

“Chị nên về đi.” Ôn Noãn nói với Ôn Nhu đang bơ phờ nằm trên sofa.

Ngày ấy xuất viện Ôn Nhu cãi nhau to với Lăng Chấp Ẩn một trận, anh ta
tức giận đến nỗi vung tay bỏ đi, thề đời này không bao giờ muốn gặp lại
người đàn bà chanh chua không biết nói lý như chị.

Ôn Nhu buồn bực không nói gì, chỉ cầm gối mềm đập vào đầu mình,

Ôn Noãn cất quần áo và mấy thứ linh tinh vào vali du lịch, ánh mắt lơ đãng
lướt qua chùm chìa khóa cũ lẳng lặng nằm trên bàn trà đã mấy ngày nay,
ngừng động tác trong tay lại, cô ngẩng đầu, hỏi Ôn Nhu:”Hôm ở bệnh viện
sao chị lại nói thế?”

Ôn Nhu cười đểu:”Ai bảo cậu ta nói cậu ta là người đàn ông đầu tiên của
mày, tao ghét hai đứa đấy nên muốn kích thích cậu ta!” Nhìn thấy mặt cậu
ta trắng bệch ngay tại chỗ thật khiến chị hả hê, nghiêng mắt liếc Ôn Noãn,
chị có phần tâm không cam lòng không muốn:”Vẫn nên nói cho mày biết
vậy, cậu ta mỗi ngày nửa đêm đều ở ngoài phòng bệnh của mày.”

Ôn Noãn sắc mặt như thường, không nói gì, tiếp tục sửa soạn vali.

Ôn Nhu có chút bực mình:”Đi đi, mày biết đi mà phải không? Đã bao năm
như thế rồi, rốt cuộc mày muốn thế nào? Rốt cuộc mày muốn người khác
phải thế nào? Tuy bây giờ tao rất ghét cái tên đầu heo họ Chiếm kia, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.