HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 412

cũng không thể phủ nhận những gì cậu ta làm cho mày vượt hẳn tuyệt đại
đa số đàn ông khác, mày có thể đừng tự làm khó mình như thế được
không?!”

Ôn Noãn liếc mắt nhìn chị, đột nhiên hỏi:”Tại sao không chịu đưa người tới
gặp em?”

Dáng vẻ bệ vệ của Ôn Nhu bỗng mềm nhũn, hừ khẽ dưới gối:”Tao sợ anh
ấy sẽ thích mày.” Nỗi đau đớn đã trải qua đó, một lần đã đủ rồi.

Ôn Noãn cười cười, từ khi sinh ra đến nay chưa từng gặp người nào ghét cô
như Lăng chấp Ẩn,”Rõ ràng anh ta chỉ hận em không thể biến mất khỏi thế
giới này, chị phải yên tâm mới đúng chứ? Tại sao lại cãi nhau với anh ta?”

Ôn Nhu xoay người ngồi dậy, ôm gối, trong đôi mắt to trong suốt lóe ra ánh
sáng như lĩnh ngộ được điều gì đó sau nhiều năm:”Bởi vì khi mọi chuyện
đột nhiên đổ lên đầu tao, tao mới hiểu…….Nếu bắt tao chọn một trong hai
người, tao sẽ không do dự chọn mày.”

Ngực Ôn Noãn cứng lại, ngừng động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn
chị:”Chị—-nói gì?!”

“Tao nói, tao rốt cuộc cũng hiểu được.”

Ôn Noãn ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, chôn sâu mặt vào lòng bàn tay.

“Ôn Nhu, chị về đi.” Cô trầm giọng nói.

“Tại sao?” Ôn Nhu kinh ngạc, chị nói sai chỗ nào?

Ôn Noãn bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt lưu động sự tức giận mơ hồ khó
thấy, chộp lấy chùm chìa khóa trên bàn trà, ngữ khí khắc chế bình tĩnh:”Đi,
chúng ta cùng đi, chị về nhà, em đến một nơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.