HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 430

Mười năm, anh rốt cuộc chạy đến mức ngay cả chính mình cũng cảm thấy
trống vắng mệt mỏi, không muốn tiếp tục chạy nữa.

Trên chiếc bàn làm việc gỗ màu ám hồng đặt một phong kiện chuyển phát
nhanh từ Florida.

Chiếm Nam Huyền mở ra, xem xong, im lặng ngồi trên ghế dựa thật lâu.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Anh đứng dậy, đứng trước lớp kính thủy tinh sát đất, ngước nhìn bầu trời
đêm của thành phố rực rỡ đèn mới lên, trong không gian rộng lớn như vậy
chỉ thấy một thân ảnh tuấn tú tĩnh lặng như một pho tượng, đôi mắt u ám
xuyên qua thủy tinh, trong phòng ngoài phòng như một thế giới nối liền, mà
trong cái thế giới trống trải yên tĩnh này chỉ còn lại một mình anh.

Đến bây giờ vẫn không thể hiểu được, tại sao khi còn trẻ ấy lại có thứ tình
cảm điên cuồng như vậy.

Liệu có phải ngay trong khoảnh khắc gặp gỡ, đáy lòng đã bắt đầu chủ định?
Ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ nát, ngay cả khi lúc nào cũng
đặt trong ngực, cũng lo sợ sự chuyên tình của mình liệu có thể dọa đến cô
hay không.

Rất nhiều khi biết rõ ràng là cô trẻ người non dạ, biết rõ là cô không thể
hiểu được lòng anh, biết là cô ngỗ nghịch quá đáng, nhưng chỉ cần cái
miệng nhỏ nhắn của cô chu lên hốc mắt đỏ ửng, lòng anh lại mềm nhũn đến
mức không dậy nổi, cho dù cô có làm sai đến đâu, yêu cầu thái quá đến đâu,
anh vẫn sẽ chiều theo ý cô, bởi vì anh không nỡ làm cô không vui.

Khi đó không biết có bao nhiêu sợ hãi, sợ ngày anh cô tách biệt anh sẽ lập
tức chết, ai biết càng lo lắng đề phòng, chuyện càng phát sinh ngoài dự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.