HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 449

Ngoài cửa truyền đến tiếng Trì Bích Tạp:”Ôn Noãn, cô Châu có hẹn với bác
sĩ, bây giờ tôi phải đưa cô ấy đi, phiền cô lúc đi thì khóa cửa, nếu tiện, cô
—–vẫn nên đi Lạc Dương thăm Chiếm tổng.”

Vùi cả mặt vào trong gối, cô không đáp lại một tiếng.

Tại sao? Tại sao không phải như những gì cô vẫn nghĩ về anh? Cô buồn bực
bất an xoay người, xốc chăn cao lên muốn trùm đầu, bất giác chạm phải
một vật cứng dưới gối, sờ soạng rút ra, khi lọt vào mắt ngực hơi chấn động,
mặt album đó cô không hề xa lạ, mở ra, một tờ lại một tờ, tất cả đều là ảnh
chụp chung của bọn họ năm đó.

Chậm rãi xem đến tờ cuối cùng, khép album lại, tầm mắt chuyển vào trong
phòng, rốt cuộc hiểu được tại sao Châu Tương Linh luôn hy vọng cô về
xem.

Sau cửa đặt cái vợt tennis hồi đó anh mua cho cô.

Trên tường dán bức tranh nguệch ngoạc của cô khi mới học tranh Trung
Quốc, khi đó anh cười nhạt nói cho dù có là quạ đến dính mực nước cũng
đẹp hơn tranh cô vẽ, cô buồn bã nhưng lại dùng mười ngón tay thành xuất
chiêu cửu âm bạch cốt trảo buộc anh phải dán bức tranh sơn thủy cô tâm
đắc nhất trong vở luyện tập lên vị trí dễ thấy nhất trong phòng anh.

Hai góc đối đỉnh bên thân TV đều đặt một con lợn hồng nhỏ, đó vốn là một
đôi lợn hôn nhau, có thời gian luôn để chính giữa nóc TV, có lần cô giận
anh liền tách hai con lợn ra xa đặt sang hai góc, uy hiếp nói nếu anh tiếp tục
bắt nạt cô, cô và anh cũng sẽ tách xa không gặp lại như vậy.

Trong trí nhớ lần cuối cùng nhìn thấy đôi lợn con này chúng nó vẫn đang
hôn một chỗ, bây giờ lại cùng nhìn không cùng hôn…Không biết chúng nó
chia xa có phải hay không cũng đã mười năm….Cô đứng dậy đi qua, xót xa
đưa chúng nó quay lại dáng vẻ hôn nhau như trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.