HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 47

bận đến mức một ngày ngủ không đến năm giờ, cô đã cảm thấy giấc ngủ
của mình bị thiếu trầm trọng.

Đột nhiên một cánh tay dài đập vào vách tường cạnh vành tai cô, cô hoàn
toàn bị bao phủ trong hơi thở tức giận lạ lùng của anh, giọng nói gần trong
gang tấc trầm thấp vang lên lần thứ hai bên tai cô:”Cô——–đùa tôi?”

“Ty chức không dám.” Cô cung kính đáp, thân mình lùi ra phía sau, sau
lưng áp lên tấm tường thép muốn trốn cũng không thể trốn được.

Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô.

Phút chốc cánh cửa sau lưng anh mở ra, anh không động đậy, cô cũng
không dám động, sợ chỉ cần cô cử động chỗ da gần cổ sẽ chạm vào làn môi
mỏng của anh, gò má lần thứ hai vì thứ hơi thở nhẹ nhàng như hương lan
của anh mà tê dại ngứa ngáy, Chiếm Nam Huyền nhìn thấy mạt hồng nhạt
hiện lên dưới đáy đôi mắt kia, quả nhiên là do mình đến gần gây nên, trong
nháy mắt con ngươi biến ảo khôn lường thành trăm nghìn màu sắc.

Cuối cùng anh không làm gì, chỉ có khóe môi từ từ gợn sóng, sau đó xoay
người đi ra ngoài.

Ôn Noãn lấy tay che miệng, khẽ thở phào một tiếng, cảm thấy tinh thần mỏi
mệt.

Rõ ràng người đàn ông đã có vị hôn thê cô không cần phải phòng bị cái gì,
nhưng mỗi lần ở một mình với anh lòng không khống chế được treo lơ lửng
giữa không trung, chỉ sợ nói không đúng một câu anh lại bất chợt dùng
ngôn ngữ châm chọc cô, ví dụ như cái câu nhẹ nhàng bâng quơ kia:”Chúng
tôi cũng không ép cô.”, lại sợ ngộ nhỡ có gì sơ xuất, có lẽ sẽ phải gánh chịu
một hậu quả rất rất không mong muốn.

Uể oải quay về chỗ ngồi, trả lời tất cả email chưa đọc, xử lý hết tất cả
những công việc chưa hoàn thành, gửi email hành trình ngày mai của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.