HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 488

Sự nhu thuận của cô làm anh vừa lòng, thả lỏng thần sắc, cựa mình, đôi môi
mỏng từng chút từng chút ngậm vành tai cô, cho đến khi làn da nõn nà phớt
màu phấn hồng, anh mới từ từ mở miệng từng chữ từng chữ phả ra hơi thở
ấm áp mê người:”Bảo bối, có muốn kết thúc trò chơi không?”

Nhập tâm vào hơi thở ma quyến ấm áp bên tai, cô không chịu nổi ngiêng
đầu sang một bên.

“Không muốn? Được lắm.” Cái lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng lướt xuống xương
quai xanh của cô, “Vừa lúc anh cũng không muốn.”

Cô không nhịn được đẩy anh ra, thân mình nhảy xa hai met, trong mắt ẩn
chứa cảnh giác.

Anh dịu dàng nói:’Biết anh hận em điều gì nhất không? Chính là như vậy,
liên tục rời khỏi anh.” Nói xong anh cười nhạt, ý cười kia như một hố nước
sâu thẳm không thấy đáy, mặt ngoài đang gợn sóng, nhưng bên trong lại
không động một chút nào:”Anh cho em một cơ hội cuối cùng, tự em, đến
bên cạnh anh.” Anh thong thả đứng dậy, cúi đầu nhìn cô chăm chú:”Tin
anh, đây thật sự là lần cuối cùng.” Tiếp theo cúi người hôn lên đôi môi anh
đào đang kinh ngạc khẽ nhếch của cô, anh lướt nhẹ rời đi.

Ôn Noãn tự nhốt mình trong thư phòng vẽ tranh một ngày.

Kết quả tự ép mình vùi đầu chính là cô quá mức nhập tâm, thậm chí còn
quên tiễn Ôn Nhu lên máy bay, cuối cùng khi nhận ra không đúng thì một
ngày đã trôi qua, mặt trời sớm đã lặn xuống tây núi, cô hối hận không thôi
vội vàng gọi điện thoại cho Ôn Nhu, đương nhiên nghe thấy tiếng tắt máy
của đối phương trong dự liệu.

Đi từ thư phòng ra phòng khách, không có việc gì làm, lại đi vào bếp, vẫn là
chẳng có việc gì làm, lại quay về phòng khách, lòng và đầu đều trống rỗng
không biết mình có thể làm gì, cuối cùng cô đi vào phòng ngủ, ngã cả người
lên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.