HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 489

“Đến bên cạnh anh.” Câu nói này quanh quẩn trong đầu cô cả ngày.

Cô không hiểu, thế nào mới là đến bên cạnh anh? Cô đã cho anh biết từ
trước đến nay cô vẫn luôn yêu anh chưa từng thay đổi, thế mà vẫn chưa đủ
ư?

Tại sao như vậy mà vẫn chưa đủ? Rốt cuộc anh muốn cô làm gì? Làm gì để
đến bên cạnh anh? Sự dứt khoát khi anh quay đầu đi không hề ngoảnh lại
khiến cô sợ hãi, mà ngày mai, chính là ngày anh kết hôn.

Cô một lần lại một lần cầm điện thoại bên cạnh lên, nhưng rồi một lần lại
một lần buông xuống.

Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô đứng dậy mở ngăn kéo ra, cầm lấy sợi dây
chuyền bạch kim, lưỡng lự, cuối cùng cũng cầm lấy vé máy bay bị đè nặng
dưới chiếc vòng, đó là chuyến bay sáng mai đi London, tối qua sở dĩ anh
đến đây, lại còn nói vậy, liệu có phải…vì anh đã biết cô đặt vé máy bay
không?

Suy nghĩ một lát, cô thả vé máy bay lại chỗ cũ, cầm dây chuyền đến thư
phòng, cầm một tập tranh đã cuộn kín, phết mực đỏ lên mặt con dấu, Huyền
của Ôn Noãn, cô ấn xuống cuối góc của từng bức tranh, bổ sung dấu ấn đã
quên trước kia.

Sau khi đóng dấu lau chùi sạch sẽ, đeo sợi dây chuyền lên trước ngực, cô
cầm lấy di động.

Khi cô đang muốn gọi, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Lúc này trong lô ghế hoa hồng của Kim Bích Vương Triều có ba người
đang ngồi nhàn nhã, trong đó có một người đàn ông dung mạo tuấn tú đang
híp đôi mắt phượng nghiêng người lắng nghe Cao Phóng bên người, đợi
Cao Phóng nói xong điện thoại, anh ta vội vàng truy hỏi:”Thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.