HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 547

Vô biên vô hạn, trong tường ngoài tường, tất cả đều là sự trống vắng lẻ loi
dưới sắc trời hoa lệ, không người làm bạn, không người chia sẻ, chỉ có nỗi
nhớ sâu đến xương tủy, cùng với sự sợ hãi không biết người kia đang ở
phương trời nào.

“Bà xã, sinh nhật vui vẻ…”

Ôn Noãn quay đầu lại, hai tròng mắt sợ hãi trợn tròn. Ánh mắt trong thời
gian ngắn nhất đảo qua mỗi một góc, hoàn toàn không có ai, tâm trạng chấn
động mãnh liệt hơi bị áp chế, cuối cùng nhận ra tiếng nói chuyện như ma
quỷ kia phát ra từ chính máy tính của mình, cô như bổ nhào qua đó.

Dưới góc trái màn hình có một chú bé mục đồng nhỏ nhắn đầu đội nón
đang ngồi, giống như bị bóng người thình lình xuất hiện dọa cho hoảng sợ,
sau khi đảo tròng mắt hứng phấn không thôi:”Ngươi là Ôn Noãn?”

Ôn Noãn há hốc mồm:”Vừa rồi—-là cậu nói?”

“Vừa rồi? Ack, hôm nay là mùng chín tháng chín, đó là tự động nhắc nhở
lão đại cài đặt trong máy.”

Màn hình tức thời đưa ra một tấm ảnh, Chiếm Nam Huyền nâng tay xoa má
ngồi trên ghế, tuấn dung toáng hiện lên vẻ cô đơn mang theo ý cười nhạt,
đôi đồng tử tinh thiểm giống như lúc đó ở căn phòng này vô thức gỡ bỏ tất
cả phòng ngự, trả lại hết vẻ hồn nhiên, trong không gian lần thứ hai truyền
đến giọng nói của anh:”Bà xã, sinh nhật vui vẻ…..”

Tiếng nói hơi dè dặt giống hệt mười năm trước, cậu thiếu niên đẹp trai luôn
bị cô bắt nạt kia, mỗi khi vô tội nhận được một lá thư tỏ tình không biết từ
đâu tới, đều bị cô hung ác chất vấn một trăm lần.

Nước mắt Ôn Noãn lập tức chảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.