HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 549

Trên màn hình mái tóc đen của Ôn Noãn xõa tung rủ xuống bàn, giống như
nhẫn nại hồi lâu giờ phút này rốt cục bùng nổ, tiếng khóc vang cả không
gian không che lấp chút nào, thê lương bi ai đến mức giống như cực kì oán
hận, bởi vì khóc quá lâu nên tiếng khóc của cô còn thỉnh thoảng còn mang
theo thở dốc, hai vai co rúm lại có cảm giác lẻ loi bất lực khác thường.

Lần này trả lời đến cực kì nhanh:”Cậu đã làm gì?!” Dấu hỏi chấm thật to
thêm cả một dấu chấm than, giống như một nỗi tức giận và lo lắng không
khống chế được đột nhiên ào đến.

“Không phải ta! Là tại cái tự động nhắc nhở mà ngươi đặt! Cô ấy vừa nghe
thấy thì khóc! Ngươi mau hủy—-“

“Cậu câm miệng! Bảo cô ấy ngồi dậy!”

Hai trong mắt ngang lại đảo về phía bàn, tiểu mục đồng cất tiếng gọi:”Ôn
Noãn, cô ngồi dậy đi, tôi đã tìm thấy———“

“Nói nhảm ít thôi!” Một chỉ lệnh không tiếng động nhập vào bộ xử lý của
nó.

Tiểu mục đồng mếu máo, hừ một tiếng, không vui xoay người sang chỗ
khác ngồi xuống, chỉ để lại một dáng vẻ oan ức.

Ôn Noãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khống chế được tiếng khóc, ngẩng
đầu lên, lấy giấy lau nước mắt, tâm sự dưới đáy lòng vô thức xuôi dòng nói
ra:”Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”

Tiểu mục đồng vẫn không nhúc nhích.

Vài giây sau, màn hình đánh ra hai chữ:”Trên biển.”

Cô khàn giọng khóc thút thít:”Tôi rất nhớ anh ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.