HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 561

vực đảo nhỏ nào, vẫn luôn tập trung nhớ về một mình cô. Khóe môi bất
giác cong lên lộ ra một nụ cười nhẹ như tơ, chắc cô hận anh lắm?

Dựa vào tính cách của cô nhất định sẽ hận. Cái loại thầm hận im lặng không
tiếng động này, từng khiến anh bực mình đến nỗi muốn lôi cô ra nuốt thẳng
vào bụng. Từ khi nghe thấy sự tức giận khó kìm nén trút ra trong tiếng khóc
của cô, anh có thể khẳng định, sau khi trở về không cần mơ mộng sẽ được
đối xử tốt nữa.

“Anh ấy……..có còn yêu tôi không?” Hỏi một cách nhút nhát như vậy thật
giống một cô gái mới yêu lần đầu, thấp thỏm chờ mong, còn mang theo sự
sợ hãi quá rõ ràng.

Một khắc kia anh thật không phúc hậu mà muốn cất tiếng cười to, ngực thật
ấm, ấm đến nỗi suýt chút nữa bỏ dở kế hoạch hàng hải này lập tức bay trở
về bên cạnh cô.

Nhưng cuối cùng vẫn là khống chế được chút rung động và xúc động đó.

Cô và anh, đều cần một khoảng thời gian đủ để khiến quá khứ và tình yêu
quá mức đau khổ mãnh liệt này lắng lại.

Khép lại hai mắt, đôi tai tinh mẫn dường như mơ hồ nghe thấy tiếng xé
không của ngọn gió nhẹ đang phe phẩy.

Chiếm Nam Huyền đứng dậy, mị mâu trông về phía đằng xa, điểm đen trên
mặt biển chạy nhanh đến gần dần hiện ra hình thuyền.

Biết anh ở đây, chỉ có người của công ty phụ trách vận chuyển tiếp tế cho
anh.

Nhảy xuống mỏm đá, anh đi về phía cũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.