HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 560

Đi chầm chậm dọc theo bờ biển từ đầu đến cuối, ở dưới vách đá đen dựng
đứng trước mặt biển không có lấy một ngọn cỏ, phủ kín những đá ngầm to
nhỏ đã bị nước biển mài mòn đi sự sắc nhọn.

Ánh mặt trời mùa đông nhẹ nhàng không nóng, chiếu lên người mang theo
hơi lạnh không thể tỏa đi, co một chân ngồi trên mỏm đá nâu đen cao nửa
người, vùng nước cạn từng chút từng chút đẩy nước lên, nhưng không qua
nổi ngón chân, sau đó rút lui trong tiếng sột soạt.

Nghe lâu tiếng sóng biển có quy luật, sẽ khiến lòng bắt đầu nảy sinh sự
thoải mái khó có thể miêu tả.

Đại dương trông xa không thấy cuối càng là một sức mạnh tràn đầy kì lạ,
giống như có một sức người vô hình mà cực kì dịu dàng có tác dụng trấn an
tinh thần kỳ dị không thể chống cự, nhìn chăm chú càng lâu nội tâm càng
yên lặng, trên mặt biển vĩnh viễn sẽ luôn có những làn sóng nối tiếp nhau,
khi đi qua đôi mắt thu lại im lặng gột rửa lồng ngực, những thứ không thoải
mái đều được cọ rửa mang đi, trả lại một tâm hồn thuần khiết trọn vẹn.

Thu chân lại, nằm ngửa trên mỏm đá, hai tay gối sau đầu. Đã quen rời xa
nơi huyên náo ồn ã, chỉ đặt mình trong trời đất, nhìn mây bay qua.

Vẫy chào những con chim hải âu bên bờ biển

Xem giấc mộng mây trong lòng mình

Đế giới gần ra sao?

Đôi tai chợt rõ không lí do, can đảm có phong ba.

Trời cao biển rộng, cuối cùng anh cũng đi đến tận cùng trái đất, thủy triều
tới rồi lại lui, thời gian mấy tháng cứ như vậy một trịch trôi qua như thoi
đưa. Nhớ cô đã giống như một điều tự nhiên, cho dù phiêu lưu đi đến hải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.