HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 564

Cô mệt mỏi nửa nằm trên ghế, tay phải khẽ nắm lấy tay vịn, cả người chỉ có
một món đồ trang sức, đó chiếc nhẫn bạch kim màu trắng thuần khiết trên
ngón áp út của bàn tay trái đang khẽ vuốt bụng. Trạng thái lười nhác nói
không nên lời, vẻ mặt có chút kinh ngạc khi vô ý phát hiện ra nhiếp ảnh gia,
lại giống như cao quý thản nhiên đến mức tự tin hào phóng, mà không biết
có phải đã trải qua thương giới tôi luyện mấy tháng hay không, khóe môi
tựa tiếu phi tiếu của cô lơ đãng lộ ra một vầng sáng lạnh nhạt ngưng tụ,
khiến khí chất thanh lịch quý phái của cô tăng thêm một sức quyến rũ khác.

Chiếm Nam Huyền bình tĩnh nhìn cái bụng mà bàn tay Ôn Noãn đang nhẹ
nhàng phủ lên.

Nhanh chóng mở trang trong ra, khi thật sự đã chắc chắn cô đã kết hôn và
mang thai hơn bốn tháng từ trong hàng chữ, anh bật thốt kêu lên:”Shit!
Shit!” Buồn bực đập tờ báo vào đầu mình,”Shit!”

Chiều tối, lái xe đưa Ôn Noãn từ Thiển Vũ về đường Lạc Dương.

Vừa vào cửa chị Hoan đã nói với cô Châu Tương Linh và Trì Bích Tạp hẹn
đi xem nhạc kịch. Sau khi ăn cơm chiều cô theo thói quen lên thư phòng
tầng ba, định xử lý nốt số công việc còn lại.

Khi đẩy cửa ra chợt sửng sốt, trên chiếc bàn lớn rộng lớn bày một bức tranh
vẽ theo lối Trung Quốc cổ, không biết là người hầu nào dọn dẹp phòng tò
mò mở ra rồi quên cuộn lại, cô đi qua cuộn tròn bức tranh lại, tùy tay bỏ
vào bình hoa mai men xanh bên cạnh, sau đó nhíu mày, một vài bức trong
bình tranh đều bị xé giấy dầu.

“Bảo bối….” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, cô đang kinh
ngạc thì bị người sau lưng kéo lại đặt trong lồng ngực, “Suỵt….là anh, là
anh…” Cằm của cô bị một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau nâng lên, đôi môi
mãnh liệt mà khát thiết ấn xuống, tất cả đều là mùi vị cô quen thuộc đến
linh hồn. Cảm xúc mừng như điên như nước tràn vào họng cô, chỉ cảm thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.