HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 565

những vết thương cũ mới đầy người, ngay cả nỗi sợ hãi kinh hoàng trong
lòng, cũng tiêu biến toàn bộ khi nhiệt độ cơ thể anh quanh quẩn bên cạnh,
nước mắt đã lâu không rơi ứa ra từ vành mắt, khoảnh khắc tiếp theo thần
chí sống lại, sau khi miên man suy nghĩ tức giận bùng nổ. Cô ra sức giãy
dụa, thét chói tai:”Anh buông ra!”

Chiếm Nam Huyền không thể không buông cô ra, đôi mi buông nửa nhanh
chóng che khuất ý cười.

Ôn Noãn ôm đống tranh trên bàn ném về phía anh:”Anh cút đi!” Tức giận
và tủi thân bùng cháy trong ngực không khống chế được, cô liên tục lấy
những bức tranh cuồn tròn trong bình ra ném về phía anh:”Anh về làm quái
gì? Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”

“Hê hê! Bảo bối, bình tĩnh, bình tĩnh, em sẽ dọa đến con anh mất.” Anh giơ
hai tay lên tạo dáng đầu hàng, không né không tránh để mặc cô đánh, nhưng
lùi về sau một bước lớn đứng ở ngoài khoảng cách an toàn của cô, dùng
cách này để người phụ nữ mang thai đanh đá của anh có thể bình tĩnh lại.

Cúi đầu nhìn những bức tranh tán loạn trên mặt đất, đôi mắt anh nhấp
nhoáng dịu dàng vô hạn. Tất cả bức tranh đều vẽ anh, bức nào cũng thế.

Sau khi phát tiết xong, Ôn Noãn tựa vào bàn khẽ thở dốc.

Những bức tranh đó, giống như nhật kí của người khác, chia đều mỗi tuần
mấy bức, tất cả đều vẽ theo những tấm ảnh chụp anh đăng lên báo, mỗi một
nét, mỗi một đường, ba năm nay cô đối với những đường cong trên cặp mắt
trong trẻo của anh, sớm đã quen thuộc đến thấu tận tâm can.

Ba năm, cô không nhớ rõ mình đã vẽ bao nhiêu bức tranh gương mặt anh,
chỉ biết góc trái mỗi bức đều ấn bốn chữ, Huyền của Ôn Noãn, người trong
bức tranh là Huyền của cô, cô vốn tưởng rằng, cho dù sông cạn đá mòn, cho
dù lam điền ngọc noãn, anh vĩnh viễn vẫn là Huyền của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.