HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 95

đồng này cũng chẳng ảnh hưởng gì, sức khỏe của Chu Lâm Lộ quan trọng
hơn:”Em đi bệnh viện cùng anh.”

Di động lại vang lên, cô không tiếp, ngay cả nhìn cũng không thèm, chỉ kệ
tiếng chuông cứ một lần lại một lần ngân vang trong thùng xe, dịu dàng mà
bi thương vô hạn.

Khi xe đang dừng đèn đỏ, Chu Lâm Lộ bỗng nhiên vươn tay đẩy cửa ra, đôi
chân dài sải bước đi ra khỏi xe.

“Lâm Lộ.” Cô gọi.

Anh ta cúi người nhìn cô trong vị trí điều khiển xe:”Noãn Noãn, em không
phải là chọn đi theo anh, mà là chọn hy sinh hắn để đến thành toàn anh,
trong lòng em bên trọng bên khinh đã phân biệt rõ ràng.” Anh ta bình tĩnh
nhìn cô, ánh mắt sâu đến mức cô không tài nào hiểu được, “Còn nhớ Ỷ
Thiên Đồ Long Kí không? Trong truyện Trương Vô Kị đồng ý làm một việc
cho Chu Chỉ Nhược, bây giờ anh cũng muốn một chuyện của em, sau này,
cho dù là lúc nào ở đâu, chỉ cần anh bảo em làm chuyện gì, dù là giết người
phóng hỏa em cũng phải đồng ý, nhớ kĩ cho anh.” Không đợi cô trả lời, anh
ta đã khép cửa xe lại, băng qua dòng xe cộ đi tới đi lui biến mất ở lối đi bộ.

Ôn Noãn một tay tiếp tục lái xe, một tay bịt chặt miệng, cố gắng bức tán hơi
nước trong mắt.

Cô chưa bao giờ khóc, trước kia không, sau này cũng không.

Về Thiển Vũ, lên đến tầng 66 đã là nửa giờ sau.

Đinh Tiểu Đại ủ rũ gục đầu ở chỗ ngồi, hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy cô ai
oán trào ra, một câu cũng không nói, chỉ chỉ vào văn phòng tổng giám đốc,
sau đó lại cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.