HUYỀN CỦA ÔN NOÃN - Trang 93

Không tới một phút sau liền cảm giác xe chạy chậm lại, xe chuyển động với
tốc độ như ốc sên, Ôn Noãn lòng như lửa đốt, bất chấp xe phía sau sẽ bị
chặn, cô tắt máy xuống xe chạy như điên về phía trước, khi hình ảnh hai
chiếc xe chồng lên nhau ở giữa ngã tư đường và viên cảnh sát mặc bộ đồng
phục đập vào mắt, trái tim cô như nghẹn lên tận cổ, kinh hoàng kêu
to:”Lâm Lộ! Lâm Lộ! Anh ở đâu?!”

Chu Lâm Lộ đang ở phía sau xe đàm phán với cảnh sát nghe thấy tiếng kêu
ngẩn ra, sau đó xoay người lại, một bóng áo trắng đã phóng vụt đến trước
mặt anh ta, nắm chặt hai tay anh, tiếng Ôn Noãn phát run nói năng lộn
xộn:”Trời ơi! Trời ơi! Sao lại như thế này? Anh không sao chứ? Có bị
thương chỗ nào không?”

Chu Lâm Lộ im lặng một lát, sau đó ôm cô vào trong lòng, dịu dàng
nói:”Đừng lo, anh không sao, đối phương uống rượu vượt đèn đỏ, anh nói
chuyện điện thoại với em cho nên không chú ý, chỉ có xe bị trầy thôi, anh
không sao, đừng lo lắng.”

Ôn Noãn lắc lắc tay anh, rồi kiểm tra chân anh, cẩn thận đánh giá anh từ
cao xuống thấp, mới chịu tin anh không bị thương chỗ nào là thật, tim chậm
rãi trở về vị trí cũ.

“Hai vị nhường một chút, mời trở lại lề đường.” Cảnh sát ghi chép sự cố lên
tiếng thúc giục.

Một vị cảnh sát mặc chế phục khác đang bắt tay làm thế chỉ huy lại giao
thông ở giữa đường, nhưng cho dù ông ta vẫy thế nào, một chiếc xe thể thao
màu xanh sapphire vẫn đỗ ở lối qua lại mãi không chịu nhúc nhích, đi đến
gần Chu Lâm Lộ và Ôn Noãn, kính xe hạ dần xuống dưới sự kinh ngạc của
cô, Chiếm Nam Huyền chậm rãi thu lại ánh mắt lạnh như băng 0 độ, khúc
cong trên sườn mặt lạnh lùng vô tình, thắt chặt như một con dao chạm khắc,
bờ môi mím sâu mỏng đến mức không thể nhìn thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.