HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 155

không ai đánh đập hoặc hành hạ cô ấy. Công việc của tôi và cô là làm rõ: có
điều gì ở em cô mà những kẻ bắt cóc quan tâm đến. Và trong chuyện này cô
phải giúp tôi. Nếu như chúng ta hiểu ra vì sao chúng để ý đến Natasha,
chúng ta có thể làm rõ chúng là ai. Chúng ta sẽ tìm ra chúng, tức là sẽ tìm ra
nơi mà chúng giấu Natasha. Và sẽ cứu được em cô. Cô rõ kế hoạch chưa ?

Ira răng vẫn va lập cập và có vẻ như sắp ngất đi, nhưng cái nhìn của

cô đã trở nên có suy nghĩ.

- Không có chuyện gì xảy ra với em tôi chứ ? - Cô ta hỏi.
- Tôi rất hy vọng vào điều đó. Nhưng như người ta vẫn nói, cầu Trời

giúp thì cầu nhưng trước hết phải tự cứu mình. Vậy tôi với cô phải làm tất
cả mọi việc có thể để cứu em cô càng sớm càng tốt. Chính vì thế tôi muốn
sao cho cô không ngã lòng và bắt đầu trả lời câu hỏi của tôi. Xin hãy cùng
làm việc; chứ không chỉ có quệt nước mắt nước mũi như thế ?

- Vâng - Cô gái lại gật đầu - vâng. Ngay đây ạ. Xin ông cứ hỏi những

gì cần, tôi đã bắt đầu trấn tĩnh.

- Chúng ta đi lại đằng kia. - Ira chỉ tay về phía tòa nhà bên cạnh - ở đó

có ghế băng, kẻo chân tôi đứng không vững nữa.

Họ đi đến chỗ cái ghế băng và ngồi vào dưới bóng một cây cao.
- Xin hãy nhớ lại, Ira, có ai đó đã quan tâm đến các em của cô ?

Không nhất thiết phải về sau này mà vào suốt khoảng thời gian sáu năm đã
qua kể từ sau khi xảy ra bi kịch.

- Không, không có ai. Không có người nào đoái hoài đến chúng.
- Thế còn người đàn ông vẫn đến bệnh viện thăm các em ?
- Không biết ông ấy đến làm gì. Ông ấy không đến tìm tôi và không

hỏi han gì về tôi. Tôi đã nói như thế với cái chị đến từ Petrovka.

Tất nhiên Ira ngụ ý nói đến Nastya. Hay thật, không lẽ cô ta không

nhớ gì đến anh ? Bởi chính anh lúc đó đã cùng với Nastya tới bệnh viện khi
nữ y tá Alevtina Myrikova bị giết. Ira đến chỗ họ nhờ chuyển hoa quả và
kẹo cho bọn trẻ, không lẽ lại không nhớ ? Xem ra là không.

- Ira, thế cô có nhớ tôi không ? - Anh hỏi bất chợt.
- Không - Cô bé lắc đầu - Phải chăng chúng ta có quen nhau ?
- Chính tôi đã nhận các túi hoa quả của cô để chuyển, khi cô y tá bị

giết và không ai được phép vào trong khoa. Nhớ ra chưa ?

Cô bé nhìn anh một cách chăm chú rồi lại lắc đầu.
- Không, tôi không nhớ. Tôi nhớ người đàn bà thôi, chị ấy đến nhà tôi

cùng chú Vladik Staxov, còn ông thì tôi đâu có biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.