HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 167

phải lẩn trốn đâu đó tránh khỏi cơn thịnh nộ chính đáng. Hãy cứ để cô ta
cho rằng Oleg là người tồi và không xứng đáng được người khác cảm
thông. Rồi sau đó Tashkov sẽ đến với cô ta và nói rằng Oleg hy sinh và thực
ra anh ta làm cho KGB. Tashkov theo kinh nghiệm biết rằng người mà sự
phẫn nộ tỏ ra không chính đáng, sau sẽ cảm thấy một cảm giác xấu hổ rất
mạnh và có nguyện vọng ngay lập tức chuộc lại lỗi lầm. Và trong tình trạng
như thế thường kể lại nhiều điều hay, trong một cố gắng làm vừa lòng người
tiếp chuyện mình và vì thế mà kiểm tra lời nói của chính mình không được
tốt.

Tất cả những cái đó được tính toán đúng nhưng vì sao đó lại không

đạt. Vào lúc mười hai rưỡi Terekhina ra khỏi Glorya và đi dọc theo phố về
phía ngã tư. Tashkov nổ máy, vượt qua cô, phanh lại và tiến đến gặp cô.

- Ira, cô phải biết sự thật - anh nói khẽ - Ban đầu tôi không muốn nói

với cô, sau nghĩ rằng điều này không phải và vòng lại. Cô không nên nghĩ
xấu về Oleg. Anh ta không làm bảo vệ tư đâu.

- Tức là nói láo chứ gì - Ira cười gằn.
- Không, giấu sự thật vì lợi ích của ngành mình. Cô có hiểu tôi không

?

- Thế thì anh ta là cảnh sát ư ?
Tại sao Tashkov lại cứ nhất định chờ để cho cô ta ngạc nhiên và phản

ứng với lời nói của anh một cách biểu cảm, chả có gì giống thế. Giọng vẫn
ôn tồn.

- Không hoàn toàn như thế, chúng tôi cùng làm việc ở KGB. Cô biết

đấy, điều đó không thể công bố ở bất cứ chỗ nào, chính vì thế trong ngành
của chúng tôi phải

chấp nhận không nói sự thật về mình. Tôi cũng nói với các cô gái

quen mình là làm vệ sĩ. Chuyện đó thường thôi mà. Nhưng điều đó không
phải là chủ yếu. Ira à, Oleg hy sinh rồi.

- Oleg... cái gì cơ ? - Cô gái không hiểu - ông bảo sao kia.
- Hy sinh. Chính vào lúc anh ta rời khỏi nhà cô và đi về nhà mình.

Chính vì thế mà tôi đến gặp cô để hỏi: Oleg làm gì vài giờ trước khi chết,
nói về chuyện gì, nghĩ về chuyện gì ? Cô là người cuối cùng gặp anh ta còn
sống. Và cô phải giúp tôi.

- Tôi không biết gì hết - Terekhina nói giọng hoàn toàn mất cảm hứng

- May mà ông nói, kẻo tôi vẫn chờ... Cô gái ngoắt đi và bước rảo lên.
Tashkov không ngờ đến một kết cục như vậy, không một tiếng kêu, không
nước mắt, không đấm ngực, không vội vàng, hổn hển kể về những giây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.