HUYỄN HOẶC CỦA TỘI LỖI - Trang 324

- Nhưng không được lâu - trung tá Fetixov cảnh cáo Tashkov. Anh

bay cùng với Tashkov từ Matxcơva đến. Thời gian rất gấp rồi. Chính cậu
nói là còn cô bé ở đó. Lạy trời đừng có chuyện gì xảy đến với cô ta.

- Không thể có chuyện gì được. Nếu Volokhov nói thực thì cô bé cần

cho nghiên cứu, và còn cần cho gì đó nữa. Tôi chưa hiểu đó là cái gì, nhưng
cái "gì đó” chắc là có. Không phải vô lý chúng cử người về Matxcơva trước
tiên lấy bệnh án. Sau là lấy cuốn sách. Natasha cần cho chúng như một
người còn sống, ít nhất là tại thời điểm này, chắc chắn chúng không tiến
hành những nỗ lực như thế để lấy cuốn sách kiểm tra, nếu như đã tính sổ
xong với cô bé.

- Cũng có thể cậu đúng - cảnh sát trưởng địa phương nói trầm ngâm, -

Nhưng vẫn nên làm nhanh.

Phần còn lại của ngày hôm đó Tashkov dùng để dạo chơi trong thành

phố. Thỉnh thoảng anh dừng lại trước các bức tường có dán báo chí trên phố
và thử đọc chúng. Tiếng Ucraina, Tashkov không biết, nhưng vẫn hiểu ra
điều gì đó. Vất vả để len lỏi vào giữa những từ hiểu được từng phần và
những từ hoàn toàn không hiểu. Anh nhận thấy hoàn toàn có thể đoán ra
nghĩa, vì thế anh ra sức đọc báo một cách chăm chú hơn. Cuối cùng anh
cũng tìm được cái cần tìm: bài báo về quĩ từ thiện Shaslive ditinstvo, cái mà
dịch nghĩa sẽ là Hạnh phúc tuổi thơ. Cũng trong bài báo này có địa chỉ của
quĩ và số tài khoản.

Quĩ nằm ở một tòa nhà nhỏ, tiện nghi trên phố Ivan Franko. Tashkov

đã chuẩn bị tinh thần là sẽ phải mất thì giờ và công sức để đột phá tới bàn
giấy của giám đốc quĩ. Nhưng điều ngạc nhiên đã xảy ra, mọi thứ khá dễ
dàng, nhanh chóng, ở đây anh không gặp bất cứ người đàn ông nào, toàn là
phụ nữ cả, vì thế tâm lý đặc trưng cho tinh thần bảo vệ là "giữ lại không cho
qua" ở đây không được thể hiện. Tất cả họ đều nói tiếng Ucraina, nhưng
Tashkov hiểu họ.

Giám đốc quĩ cũng là phụ nữ, và Tashkov cảm thấy mặt bà ta quen

quen. Trước đây anh đã từng nhìn thấy cặp lông mày tô rất rõ trên cặp mắt
hơi hiếng kiểu mắt mèo này, cặp môi mọng, đẹp như trong tranh này.
Không lẽ họ quen nhau ? Đây quả là một dịp may vô tiền khoáng hậu.

- Tôi cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó, - Anh cười, cố tỏ ra

thân thiện. - Chị nhớ tôi không.

- Anh nhầm rồi, - Giám đốc nói giọng nghiêm khắc.
- Nhưng trông chị quen lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.